Ánh Trăng Tàn - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-12-21 15:57:33

1

 

Những ký ức cuối cùng của kiếp trước.

 

Là nỗi đau thấu xương khi axit đậm đặc bắn vào nhãn cầu.

 

Trong đau đớn tột cùng, tôi cố gắng nhìn qua đôi mắt mờ đục, tìm thấy Lâm Tửu được anh trai tôi bảo vệ sau lưng.

 

Sau đó, tôi cầm dao cắt bánh kem lao tới, đâm vào ngực cô ta:

 

"Cùng xuống địa ngục đi!"

 

...

 

Mở mắt ra lần nữa.

 

Khung cảnh rõ ràng trước mắt khiến tôi ngây người hai giây.

 

Cho đến khi nhìn thấy Lâm Tửu trẻ trung hơn rất nhiều ở cách đó không xa.

 

Cô ta mặc đồng phục học sinh đã bạc màu, đang vặn vòi nước, đổ nước lên đầu mình.

 

Một bên xối, một bên cười nói với tôi:

 

"Cậu đoán xem, họ sẽ tin tôi hay tin cậu?"

 

Tôi lập tức nhận ra.

 

Thì ra là ngày này.

 

Đây chính là khởi đầu của việc tôi bị coi là kẻ bắt nạt cô ta ở kiếp trước.

 

Thấy tôi đứng đơ tại chỗ, nụ cười của Lâm Tửu càng sâu hơn:

 

"Nghĩ xong cách xin lỗi tôi chưa, đại tiểu thư? – A!"

 

Những oán hận cũ mới trào lên trong lòng tôi.

 

Tôi lao tới, túm lấy tóc cô ta, lôi vào nhà vệ sinh.

 

Giữa tiếng hét thảm thiết đột ngột của cô ta, tôi ấn cả khuôn mặt cô ta xuống bồn.

 

"Đổ ít nước lạnh lên đầu mà định vu oan cho tôi à? Lại đây, tôi dạy cậu thế nào mới gọi là bắt nạt thật sự."

 

Lâm Tửu điên cuồng vùng vẫy, hai cánh tay như được gắn động cơ, vung loạn xạ, nhưng vẫn không thoát được kìm kẹp của tôi.

 

Chỉ có thể vùi mặt vào nước bẩn, há miệng phát ra tiếng ú ớ:

 

"Lục Tâm Hỷ, cậu thả tôi ra… ục ục… ọe—"

 

Tôi ngửa mặt lên cười lớn:

 

"Miệng dơ như vậy, lát nữa có mách thì nhớ rửa sạch trước nhé!"

 

Bất kể đây là trở về quá khứ, hay chỉ là ảo giác sau khi chết.

 

Tôi cũng không quan tâm.

 

Tôi hoàn toàn phát điên ngay lập tức.

 

2

 

Kiếp trước, tôi chết đúng vào ngày huy hoàng nhất của cuộc đời mình.

 

Ngày hôm đó, tôi giành được giải Ảnh Hậu lần thứ ba, khoác lên mình bộ lễ phục cao cấp, đứng bên vị hôn phu thanh mai trúc mã Giang Thiêm trong lễ đính hôn được phát sóng trực tiếp toàn quốc.

 

Rồi anh ta tuyên bố trước tất cả mọi người:

 

"Tôi tuyệt đối không bao giờ đính hôn với một kẻ thất bại đã bắt nạt bạn học từ hồi trung học."

 

Trong ánh mắt không thể tin nổi của tôi.

 

Lâm Tửu bước từ dưới sân khấu lên.

 

Nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu mỉm cười:

 

"Lục Tâm Hỷ, còn nhớ tôi không? Lâm Tửu, người đã bị cậu bắt nạt suốt mười năm."

 

"Cậu chắc không nghĩ đến một ngày, tôi cũng sẽ đứng ngang hàng với cậu chứ?"

 

"Nhưng không sao, tôi đã không còn oán hận cậu nữa."

 

"Quay đầu lại, thuyền nhẹ đã vượt ngàn núi xa."

 

Buổi livestream toàn quốc, cô ta nổi tiếng chỉ sau một đêm.

 

Chưa kịp để tôi phản ứng, đám phóng viên do anh trai tôi và Giang Thiêm sắp xếp đã xông vào, vây chặt lấy tôi.

 

"Cô Lục, nghe nói cô vẫn giữ thói quen bắt nạt người mới ở phim trường đúng không?"

 

"Dạo gần đây có người chụp được cô đến bệnh viện khám phụ khoa, có phải vì đời sống cá nhân không đứng đắn mà bị bệnh không?"

 

Một fan cuồng cực đoan từ trong đám đông lao ra, hắt axit vào mặt tôi:

 

"Đồ đê tiện, đi chết đi!"

 

Chất lỏng tạt đến, nỗi đau bỏng rát như thiêu đốt lan tràn trên khuôn mặt tôi.

 

Ánh mắt tôi từ đó không còn nhìn thấy rõ ràng nữa.

 

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ trong một khoảnh khắc.

 

3

 

Tỉnh táo lại, tôi buông tay.

 

Nhìn Lâm Tửu gục xuống đất, thở thoi thóp.

 

Khuôn mặt vô tội và thuần khiết của cô ta giờ đây đầy bẩn thỉu.

 

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

"Khóc đi, làm ầm lên đi, cứ với bộ mặt này mà đi kể với cả thế giới là tôi bắt nạt cậu—đi đi!"

 

Giọng tôi bất ngờ cao vút.

 

Nghĩ đến nỗi đau bị axit thiêu đốt dung mạo ở kiếp trước, tôi lại mạnh chân giẫm thêm hai lần lên mặt cô ta.

 

Rồi mới quay người rời đi.

 

Dưới tòa nhà dạy học, bạn cùng bàn Tô Lan đang đợi tôi:

 

"Giờ thể dục bắt đầu lâu rồi, cậu ở trên tầng làm gì thế?"

 

Tôi thản nhiên đáp:

 

"À, bắt nạt một bạn học mới thôi."

 

Cô ấy kinh ngạc quay đầu lại:

 

"Cái gì?!"

 

Tôi nói:

 

"Lỗ Tấn từng bảo, khi cả thế giới đều nghĩ cậu là kẻ bắt nạt, tốt nhất là cậu hãy thật sự làm điều đó."

 

"Lỗ Tấn… nói thế sao…"

 

"Cái đó không quan trọng."

 

Tôi cùng cô ấy bước đến sân thể dục, tình cờ đụng phải Giang Thiêm.

 

Cậu ta không cùng lớp với tôi.

 

Nhưng cả trường đều biết, cậu ta là bạn trai thanh mai trúc mã của Lục Tâm Hỷ - tôi.

 

Ánh mắt Giang Thiêm lướt qua mặt tôi, như vô tình rơi xuống phía sau lưng tôi:

 

"Tâm Tâm, sao giờ mới tới? À đúng rồi, nghe nói lớp cậu có học sinh chuyển trường à?"

 

Kiếp trước, mỗi lần Lâm Tửu vu oan cho tôi.

 

Cậu ta luôn bắt tôi xin lỗi cô ta, coi như mọi chuyện được giải quyết.

 

Nhìn thì có vẻ đứng về phía tôi.

 

Nhưng thực chất chỉ bằng vài lời, cậu ta đã ngầm khẳng định tôi chính là kẻ bắt nạt.

 

Nghĩ đến đây, tôi không chút báo trước, giơ tay tát cậu ta một cái.

 

"?!"

 

Tô Lan bên cạnh lần nữa bị chấn động.

 

Giang Thiêm vẫn không đổi sắc mặt, chỉ ánh mắt lạnh lẽo hơn một chút, rồi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Cậu ta cúi xuống, thân mật cọ má tôi, dịu dàng nói:

 

"Sao thế Tâm Tâm, tâm trạng không tốt à?"

 

4

 

Kiếp trước, mãi rất lâu sau tôi mới biết được.

 

Giang Thiêm lúc nhỏ từng bị mẹ bỏ rơi ở khu vui chơi, sau đó được trại trẻ mồ côi nhận nuôi một thời gian.

 

Ở đó, cậu ta quen một cô bé hoạt bát và tràn đầy ánh nắng.

 

Cô bé ngủ chung giường với cậu ta, còn cho cậu ta một viên kẹo.

 

Đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu.

 

Và ánh sáng đó chính là Lâm Tửu.

 

Không chỉ vậy, ngay ngày đầu tiên cô ta chuyển đến trường, Giang Thiêm đã nhận ra cô ta.

 

Cậu luôn tin tưởng những lời Lâm Tửu nói về việc tôi bắt nạt cô ta, hận tôi đến tận xương tủy.

 

Nhưng vì thân phận con ngoài giá thú, cậu phải nhẫn nhịn, nịnh bợ tôi.

 

Vì cậu ta cần thông qua việc liên hôn với tôi để đứng vững trong gia tộc.

 

Nghĩ đến đây, tôi mở miệng nói:

 

"Chia tay đi."

 

Đồng tử cậu ta đột ngột co lại:

 

"…Tại sao? Cho tôi một lý do, Tâm Tâm."

 

Tôi rút khăn giấy, từng chút một lau sạch má mình sau khi bị cậu ta cọ vào:

 

"Không muốn yêu con trai của kẻ thứ ba, thấy bẩn. Lý do này đủ chưa?"

 

5

 

Rời khỏi đó, Tô Lan dè dặt hỏi tôi có phải bị ma ám không.

 

Cô ấy hỏi vậy cũng không có gì lạ.

 

Vì khi học cấp ba, tôi đã thích Giang Thiêm một cách thẳng thắn và mãnh liệt như thế.

 

Ngày nào tan học cũng đợi cậu ta về cùng, làm bánh quy đến mức tay đầy vết bỏng, vẫn vui vẻ mang tới cho cậu ta.

 

Sự thiên vị của tôi rõ ràng đến mức cả thế giới đều biết.

 

Nhưng giờ thì khác rồi.

 

Lục Tâm Hỷ vừa bước vào lớp 12 khi ấy đã chết rồi.

 

Người đứng đây bây giờ, là một Lục Tâm Hỷ đã từng chết một lần, Nữu Hỗ Lục Tâm Hỷ!

 

6

 

Cả ngày hôm đó, Lâm Tửu không xuất hiện nữa.

 

Tôi biết, cô ta tự hào nhất là khuôn mặt đó.

 

Nếu không thể tận dụng triệt để, cô ta sẽ không dễ dàng hành động.

 

Tôi rất kiên nhẫn chờ đợi.

 

Rất nhanh đã đến thứ Bảy, sinh nhật mười tám tuổi của tôi.

 

Ba mẹ từ sớm đã nói sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn để chúc mừng tôi trưởng thành.

 

Nhưng do công việc đột xuất, họ phải đến muộn một chút.

 

Dưới ánh sáng rực rỡ của ánh đèn pha lê,

 

Tôi mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp, từ cầu thang xoắn bước xuống phòng khách.

 

Từ xa, tôi đã nhìn thấy anh trai tôi, Lục Tâm Đình.

 

Anh mặc vest chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng nhìn tôi:

 

"Lục Tâm Hỷ, lại đây."

 

Tôi bước tới.

 

Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Giang Thiêm đứng phía sau anh, cũng như vẻ mặt như sắp khóc của Lâm Tửu.

 

Tôi cười ngọt ngào:

 

"Anh gọi em có việc gì? Chuẩn bị món quà gì cho em à?"

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tâm Đình nhìn tôi một lúc, rồi lên tiếng:

 

"Bắt nạt bạn học, sỉ nhục bạn bè, Lục Tâm Hỷ, gia giáo của nhà họ Lục dạy em thế này sao?"

 

Khi anh nói, âm lượng không hề giảm đi chút nào.

 

Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả khách mời trong bữa tiệc đều đổ dồn về phía này.

 

"Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu."

 

Tôi nhìn về phía Lâm Tửu, nghiêng đầu, nói:

 

"Em sỉ nhục ai, bắt nạt bạn học khi nào? Em còn chẳng quen biết cô ta."

 

"Giờ chối cũng muộn rồi, làm sai thì phải trả giá."

 

"Hôm nay ba mẹ không có ở đây, anh sẽ thay họ dạy dỗ em."

 

Nói xong, Lục Tâm Đình rút một chiếc thước từ giá sách bên cạnh.

 

Nhìn tôi, anh nghiêm khắc nhấn từng chữ:

 

"Quỳ xuống."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.