CÁNH ĐỒNG TUYẾT TRẢI DÀI - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-11-21 04:14:23

 

Mỗi câu anh nói đều rất lưu loát, có ý sắc bén ẩn giấu.

 

Đôi mắt anh trong bóng tối cũng lóe lên ánh sáng sắc nhọn.

 

Ánh sáng thuộc về chính anh.

 

07

 

Ký ức dừng lại.

 

Tôi lấy áo khoác, lảng vảng ở hậu trường.

 

Lâm Thú Dã đang nổi giận trong phòng nghỉ của khách mời.

 

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh rất tức giận.

 

Tôi nhìn qua khe cửa.

 

...thấy Lâm Thú Dã đang dùng mũi giày nghiền lên ngón tay của ai đó, giọng điệu tàn nhẫn, lạnh lùng: "Đồ vô dụng."

 

Tôi sững sờ.

 

Đây là Lâm Thú Dã sao?

 

Là người từng đi theo sau tôi, nói sẽ bảo vệ tôi suốt đời sao?

 

Là người đã trả tiền thuốc men, trốn trong góc tường để khóc lén sao?

 

Có lẽ, đây mới là con người thật của anh.

 

Sau khi vào học ở Bắc Kinh, tôi cũng từng xem qua vài tạp chí tài chính.

 

Tôi biết tình hình thật sự của Lâm Thú Dã.

 

Anh hơn tôi tám tuổi, là nhị thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị.

 

Hình như là con ngoài giá thú, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự cao quý của anh.

 

Anh chưa đầy ba mươi, nhưng thủ đoạn đã rất tàn nhẫn.

 

Một năm trước, anh tự tay khiến anh trai mình hóa điên, trở thành người thừa kế duy nhất.

 

Qua những dòng chữ trên tạp chí, không thể hình dung nổi sự tàn bạo của Lâm Thú Dã.

 

Hôm nay, tôi đã tận mắt chứng kiến—

 

Vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

 

Hay là, để áo khoác ở cửa rồi rời đi nhỉ?

 

Đang do dự, cánh cửa phòng mở ra.

 

"Ai ở ngoài đó?"

 

Lâm Thú Dã bước ra.

 

Khuôn mặt anh lạnh tanh, ánh kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

 

Khoảnh khắc đó, tôi khẽ rùng mình.

 

Không sao, tôi đã đeo khẩu trang.

 

Còn trang điểm nữa chứ. Trang điểm mắt một chút là ai biết ai là ai?

 

Tôi bình tĩnh lại: "Đưa cho chị Văn—"

 

Chưa nói hết câu, có một bạn học đi ngang qua hậu trường, gọi tôi lại.

 

"Tuyết Nha, cậu còn chưa về ký túc xá à?"

 

Khoảnh khắc cô ấy gọi tên tôi, Lâm Thú Dã đã nắm chặt cổ tay tôi một cách dữ dội.

 

08

 

Sức của anh rất mạnh.

 

Cổ tay tôi bị bóp đau.

 

"Em tên là gì?" Lâm Thú Dã nhìn tôi chằm chằm.

 

Tôi không nói gì, anh liền đưa tay định gỡ khẩu trang của tôi.

 

Đúng lúc này, tôi thấy có người có thể cứu nguy.

 

Tôi nói: "Tuyết Nha, cậu đến rồi."

 

Lâm Thú Dã đột ngột buông tay.

 

Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn cô bạn mà tôi vừa gọi.

 

Tôi tiếp tục: "Ban nãy trưởng ban tuyên truyền tìm cậu đó."

 

"Ồ ồ, để tớ đi tìm chị ấy."

 

"Tớ đi cùng cậu." Tôi nhân cơ hội để chiếc áo khoác lại và cùng bạn rời đi.

 

Thật may mắn.

 

Cô gái đó có cùng tên với tôi.

 

Cô ấy là người Tứ Xuyên, quê cô ấy có một loại trà gọi là Tuyết Nha.

 

Cái tên này cũng không quá hiếm.

 

Rời khỏi hội trường nhỏ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô bạn hỏi: "Tuyết Nha, cậu vừa nói gì với tổng giám đốc Lâm thế?"

 

"Chỉ là giúp anh ấy lấy đồ thôi."

 

"Thật không? Cảm giác không khí giữa hai người thật kỳ lạ."

 

"Kỳ lạ thế nào?"

 

"Chỉ là… anh ấy trông dữ dằn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu."

 

Đúng thật.

 

Lâm Thú Dã muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

 

Lý do phải quay về mùa hè năm tôi mười tám tuổi.

 

Ngày nhận được kết quả thi đại học, làng tôi có một vị khách không mời.

 

Văn Hiểu Tuyết.

 

Cô tự nhận là bạn của Lâm Thú Dã, đến để đưa anh đi.

 

Lời mẹ tôi từng nói đã thành sự thật.

 

Lâm Thú Dã không chỉ là người đến từ thành phố, mà còn là một cậu ấm giàu có.

 

Nguyên nhân anh lưu lạc đến đây cũng rất phức tạp.

 

— Bị anh trai tính kế, gặp tai nạn, may mắn thoát chết nhưng bị tổn thương não.

 

Tôi chỉ có thể nói rằng, thế giới của nhà giàu thật sâu như biển.

 

Ban đầu, tôi coi Văn Hiểu Tuyết như một vị khách.

 

Nhưng khi biết tên cô ấy cũng có chữ "Tuyết", tôi sững sờ.

 

Ở làng tôi, mọi người đều gọi tôi là Nha Nha, cả mẹ tôi cũng vậy.

 

Chỉ riêng Lâm Thú Dã gọi tôi là "Tuyết Tuyết".

 

Ban đầu tôi thấy hơi lạ.

 

Bây giờ, tôi đã tìm ra câu trả lời.

 

Mỗi lần Lâm Thú Dã gọi tên tôi, phải chăng là anh đang gọi tên một người khác?

 

Anh đối xử tốt với tôi, nghe lời tôi nói, liệu cũng là vì xem tôi như Văn Hiểu Tuyết sao?

 

Văn Hiểu Tuyết trông thật sang chảnh, áo sơ mi lụa, giày cao gót da thật.

 

Cô ấy và Lâm Thú Dã đứng cạnh nhau, mới thực sự là người cùng thế giới.

 

Rồi nhìn lại chính mình.

 

Miếng vá trên đầu gối chiếc quần của tôi trông thật như trò cười.

 

Nhưng tôi vẫn không cam lòng.

 

Khi Văn Hiểu Tuyết định đưa Lâm Thú Dã đi, tôi hỏi: "Anh ấy tự nguyện sao?"

 

"Tất nhiên," cô ấy khoanh tay, nhìn tôi từ trên xuống, "Anh ấy là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị, có tài sản hàng tỷ để thừa kế, chẳng lẽ cô muốn anh ấy ở lại chịu khổ với cô?"

 

"Tôi không tin, tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói."

 

"Thôi đi, anh ấy đã khôi phục trí nhớ rồi, căn bản không muốn gặp lại cô! Nghe nói cô lừa anh ấy là phải kết hôn à? Còn nhỏ mà đã mưu tính đủ điều."

 

"Không được, để tôi gặp anh ấy."

 

"Được thôi, nếu cô nhất định phải nghe—"

 

Văn Hiểu Tuyết lấy điện thoại ra, phát một đoạn ghi âm.

 

"Tuyết à, may mà em đến kịp, anh suýt chút nữa bị lừa."

 

Giọng trầm, là Lâm Thú Dã, không thể nhầm lẫn.

 

Văn Hiểu Tuyết: "Nghe rõ chưa? Tôi sẽ đưa người đi."

 

Cô ta đưa cho tôi một khoản tiền lớn.

 

"Phí bịt miệng, chắc không cần tôi phải dặn dò gì thêm chứ?"

 

Thật ra, tôi không muốn cầm khoản tiền nhục nhã này.

 

Nhưng mẹ tôi bệnh nặng, đang rất cần tiền.

 

Lâm Thú Dã đã bỏ rơi tôi.

 

Tôi không thể mất mẹ nữa.

 

Tôi rất thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh, cân nhắc thiệt hơn.

 

—Thôi thì để Lâm Thú Dã giúp thêm một chút nữa.

 

Tôi nói: "Chỉ có vậy thôi à? Ít quá, các người không thành ý gì cả."

 

09

 

Văn Hiểu Tuyết có vẻ ngạc nhiên khi tôi nói vậy.

 

"Quả nhiên cô không phải là cô gái đơn giản."

 

"Đúng, tôi giữ anh ấy lại chính là để có ngày này, hài lòng chưa?"

 

"Thật hèn hạ."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.