Chiếu Điện Hồng - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-11-20 14:24:46
20
Năm Chiêu Ninh thứ mười chín, xuân về rực rỡ.
"Vân Linh!"
Một thiếu niên áo đỏ phấp phới, từ trong rừng cưỡi ngựa phi tới.
Vóc dáng vai rộng eo thon, không biết là nam nhi nhà ai mà anh tuấn như vậy.
Hắn lấy từ ngực áo ra một con mèo nhỏ béo trắng muốt, như dâng báu vật, đưa đến trước mặt ta.
"Bộ lông nó trắng mềm lắm!"
"Ta đặt tên cho nó rồi."
"Đặt là Quế Hoa Cao, được không?"
Hắn mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như ngàn vì sao.
Năm đó, Tiêu Kỳ mười sáu tuổi.
Như ta mong muốn, hắn đã trở thành một thiếu niên tuấn tú, rạng rỡ.
Đây là vị điện hạ mà ta chưa từng được thấy ở kiếp trước.
Ta nhìn thiếu niên rạng rỡ trước mặt, lòng chua xót, không thể rời mắt.
Hắn lẽ ra nên mãi mãi như vậy.
Kiêu ngạo, sáng rực.
Nhưng điều ta không ngờ tới là…
Tiểu điện hạ đã lớn, không còn bám đuôi ta, gọi "thần nữ" nữa.
Mà thay vào đó, là thân mật gọi một tiếng "Vân Linh".
Hắn từng tò mò về nguồn gốc cái tên của ta, cứ quấn lấy hỏi mãi không thôi.
Bất đắc dĩ, ta chỉ vào đĩa bánh vân phiến và đĩa bánh bạch phục linh trên bàn nhỏ.
Nghe thật buồn cười, nhưng cái tên của ta đúng là được đặt như vậy.
Ta sinh ra bị bỏ rơi, đến mười tuổi vẫn là một kẻ ăn xin không tên tuổi.
Khi trà trộn vào Xuân Phong Lâu năm đó, đúng lúc có mấy nha hoàn đang chuyền tay nhau điểm tâm.
Ta không có tên, nhưng nhớ rõ tên những loại bánh.
"Công tử, ta là Vân Linh."
Rồi ta đứng trước mặt Phượng Linh, nói cho hắn biết cái tên tạm bợ này.
Trong phòng vẫn phảng phất mùi hương ngọt ngào chưa tan.
Phượng Linh khoác áo mỏng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra trời xa, không có tiêu cự.
Ta quỳ trước hắn, lắp bắp nói.
"Công tử, từ nay về sau, Vân Linh sẽ bảo vệ ngài."
"Vân Linh đến là để báo ân."
Ánh mắt Phượng Linh chậm rãi chuyển qua, giọng nói nhẹ đến mức như tan vào khói hương.
"Ngươi báo ân gì?"
Làm sao có thể quên được đây?
Ta nghiêm túc nhắc lại.
"Đêm giao thừa, công tử đã cho ta một cái màn thầu."
Khi đó, ta vẫn chưa nhận ra người trước mặt là thái tử.
Ta ở bên cạnh hắn, trung thành với hắn.
Chỉ vì khi ta sắp chết đói, hắn đã cho ta một cái màn thầu.
Phượng Linh sững người.
Hắn cả đời làm vô số việc thiện.
Cẩn trọng làm một thái tử nhân từ.
Đến cuối cùng, bị tất cả phản bội.
Chỉ có một kẻ ăn xin nhớ tới chiếc màn thầu mà hắn vô tình bố thí.
Hắn che mặt, toàn thân run rẩy, không kiềm chế được mà bật cười.
Nhưng ta lại cảm thấy hắn đang khóc.
"Công tử!" Ta hoảng hốt.
"Là ai ức hiếp ngài? Ta sẽ giết hắn!"
Vì lời hứa ấy, hai kiếp theo sau.
Chưa bao giờ dám quên.
21
Con mèo nhỏ Tiêu Kỳ nhặt về, đặt tên là Quế Hoa Cao, càng ngày càng lớn.
Cho đến một ngày, ta nhìn thấy trên người nó dần xuất hiện những vệt sọc đen, không khỏi trầm tư.
Quế Hoa Cao lắc đầu, đôi tai tròn tròn dụi vào người ta.
"Meo...?"
Ta chạm vào bàn chân đầy thịt của nó, nhìn sang Tiêu Kỳ.
"Đây là con mèo mà điện hạ nhặt về sao?"
Tiêu Kỳ khẽ ho một tiếng, cố gắng nén cười.
"Vân Linh, sao giờ ngươi mới nhận ra?"
Điện hạ... trở nên xấu xa rồi!
Ta tức giận, làm bộ định véo tai hắn.
Hắn giữ chặt lấy cổ tay ta, cười tươi, khẩn khoản xin tha.
"Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi."
Giữa lúc đùa giỡn, phía trước vang lên một tiếng ho khẽ.
Yên Vũ hạ mi mắt, nghiêm trang bẩm:
"Điện hạ, xe ngựa của Tần tiểu thư đã đợi ở ngoài cung."
Tiêu Kỳ đã đến tuổi chọn phi.
Hoàng hậu đã chọn kỹ các tiểu thư quý tộc trong kinh thành, cuối cùng ưng ý với Tần Hoàn, cháu gái của lão Quốc công.
Hai nhà có ý tác hợp, chọn đêm rằm Nguyên Tiêu để hai người cùng dạo hội.
Tiêu Kỳ nhíu mày.
"Ta đã nói là không đi rồi."
Ta rút tay khỏi tay hắn, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Điện hạ, ngài nên đi."
"Đừng để Tần tiểu thư phải chờ lâu."
Yên Vũ cũng nói:
"Điện hạ, ngài mà chần chừ nữa, hoàng hậu nương nương sẽ trách phạt nô tỳ mất."
Tiêu Kỳ bị cung nữ, thái giám xúm lại đưa ra khỏi cung.
Hắn mấy lần muốn ngoảnh lại, nhưng đều bị đám đông chắn mất.
Hình bóng hắn càng lúc càng xa, đến khi ta không thể nhìn thấy nữa.
Cho đến khi trong tay truyền đến cảm giác vừa ẩm ướt vừa nhói nhẹ.
Quế Hoa Cao đang liếm tay ta.
Ta cúi đầu, nhìn vết chu sa trên cổ tay mình.
Từ sau khi lật đổ thái phó và Tiêu Triết, vết chu sa này đã không còn đậm như trước.
Ta đến thế giới này là vì vết chu sa ấy.
Có lẽ khi nó biến mất, ta cũng sẽ buộc phải rời đi.
Trở về… cái đêm tuyết mãi mãi mất đi Tiêu Kỳ.
Ta không dám nghĩ nhiều nữa.
Chỉ biết rằng, ta phải sớm giải quyết một người.
Dạo này, trong triều xảy ra một chuyện lớn.
Quân trấn bắc đại thắng trở về, Đoạn tiểu hầu gia sắp vào kinh.
22
Kiếp trước, điện hạ xem Đoạn Trường Phong là tri kỷ.
Nhưng Đoạn Trường Phong lại đứng ra làm chứng giả cho Cố Nghiễn, vu cáo điện hạ thông đồng với hắn mưu phản.
Hắn không ưa vẻ ôn nhu, nhân từ của điện hạ.
Dụng tâm sâu xa, kéo đóa hoa cao ngạo xuống bùn đất.
Hắn muốn ánh mắt của điện hạ chỉ có thể nhìn hắn, không còn chỗ cho chúng sinh, để thỏa mãn dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn của mình.
Kiếp trước, Tiêu Kỳ lên ngôi xong, người đầu tiên hắn giết chính là Đoạn Trường Phong.
Đoạn gia qua nhiều đời làm hầu tước, nền tảng triều đình sâu vững.
Hiện tại không còn thái phó và Tiêu Triết phối hợp với hắn từ trong ra ngoài.
Sau khi Diệu Pháp viên tịch, ta tiếp nhận chức quốc sư, cũng dần bồi dưỡng thế lực riêng trong cung.
Nhưng muốn ra tay với Đoạn Trường Phong, vẫn không dễ dàng.
Nhưng.
Nhớ đến những sỉ nhục và chà đạp hắn từng gây ra.
Ta chỉ muốn lập tức giết hắn.
"Meo!"
Trong cơn tức giận, ta siết chặt tay mà không nhận ra, khiến Quế Hoa Cao đau, nhảy ra khỏi lòng ta, ấm ức kêu trách.
Đúng lúc này, có người hớt hải chạy đến báo tin.
"Đoạn Trường Phong đã tách khỏi đại quân, đi đường nhỏ về kinh, hiện đã nhập thành."
Đêm tối buông xuống, ta lập tức đứng dậy.
Đoạn Trường Phong không mang theo hộ vệ, một mình quay về.
Hơn nữa, hắn lẻn về một cách bí mật.
Cơ hội đến rồi.
23
Khi ta tìm thấy Đoạn Trường Phong trong đêm hội, hắn đang trêu chọc một nữ tử, giật lấy hoa đăng của nàng mà không chịu trả.
Bàn tay nắm chặt chuôi dao của ta bắt đầu rịn mồ hôi.
Ta hít sâu một hơi.
Vân Linh.
Ta tự nhắc nhở bản thân.
Nếu đêm nay thành công, điện hạ sẽ không còn phải lo lắng bất kỳ mối họa nào nữa.
Thời gian của ta không còn nhiều.
Nhân lúc hắn vẫn đang đùa giỡn với nữ tử kia.
Ta giơ tay, lưỡi dao sắc bén lóe lên trong đêm tối.
"Phập!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, lưỡi dao cắm thẳng vào cổ hắn.
Nhưng phản xạ của Đoạn Trường Phong quá nhanh.
Gần như bản năng được rèn luyện từ những lần sinh tử.
Hắn giật người, tránh khỏi vị trí chí mạng, né được nhát dao lẽ ra lấy mạng hắn.
Như một con thú hoang bị chọc giận.
Hắn siết chặt lấy lưỡi dao, mặc cho lòng bàn tay bị cứa đến máu chảy đầm đìa.
Tay còn lại, hắn đối phó với bảy tám đồng bọn của ta, thuận thế bẻ gãy cánh tay phải của ta.
Mặc kệ sự bao vây của những thích khách khác.
Từng chiêu thức của hắn vừa lão luyện, vừa tàn nhẫn, đánh thẳng vào chỗ hiểm của ta.
Máu chảy khiến đám đông hoảng loạn hét lên.
"Có thích khách!"
"Giết người rồi! Giết người rồi!"
"Mau báo quan!"
Giữa dòng người chen lấn hỗn loạn.
Ta nhìn thấy một đôi mắt đầy bàng hoàng.
Tiêu Kỳ đang nhìn ta.
Qua tấm khăn đen che mặt, dường như hắn muốn nhìn thấu tận đáy lòng ta.
Chỉ trong khoảnh khắc đối diện, ta vội tránh ánh mắt ấy.
Con dao gần như bị Đoạn Trường Phong bẻ cong thành một thanh sắt vô dụng, rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng.
Ta thầm nghĩ không xong rồi.
Không quan tâm đến điều gì khác, ta xoay người lao vào con hẻm.
Đoạn Trường Phong ôm cổ giận dữ gầm lên.
Đêm nay, hắn nhất định không tha cho ta, đuổi theo sát phía sau.
"Tên nhãi này, ta nhất định phải giết ngươi!"
Gió đêm thổi bay tà áo.
Ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng từ người phía sau.
Chỉ biết liều mạng chạy trốn vào những con hẻm tối tăm và đổ nát.
Đoạn Trường Phong quen chinh chiến nơi sa trường, nhưng ta đã sống như chuột cống trong các con ngõ hẹp của kinh thành từ bé.
Về mức độ quen thuộc với những lối đi này, hắn không bằng ta.
Rất nhanh, sau khi rẽ qua hai ngõ hẹp, ta đã cắt đuôi được hắn hoàn toàn.
Ta mệt lả, ngã quỵ xuống đất,
Ôm lấy ngực, thở dốc không ngừng.
Quần áo ở bụng đã thấm một mảng máu lớn.
Không thành công ám sát, lại mất một cánh tay, trên người còn bị đâm thêm một lỗ chảy máu không ngừng.
Cảnh giác của Đoạn Trường Phong vượt xa dự đoán của ta.
Lần này ta đã quá khinh địch.
Từ xa, ánh sáng của đuốc và tiếng bước chân hỗn loạn dần đến gần.
Quan binh đã đuổi tới.
Ta lảo đảo đứng lên.
Vừa bước một bước.
Trong bóng tối vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Người này đuổi theo ta, thở còn chưa kịp đều.
"Đứng lại."
Ta cứng đờ cả người.
Không màng đau đớn, ta xoay người bỏ chạy.
"Vân Linh, ngươi dám?!"
Tiêu Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu ngươi dám chạy, ta về cung sẽ đánh gãy chân ngươi."
"Ta nói là làm."
Ta nghĩ, tiêu rồi.
Vừa làm chuyện xấu, đã bị bắt tại trận.
... Hắn sẽ không thật sự bắt ta về cung xử tội chứ?
Ta giả vờ yếu đuối, ôm lấy bụng.
Loạng choạng đi về phía Tiêu Kỳ.
"Điện hạ, đau quá..."
Nắm lấy cơ hội, ta đột ngột ngã vào người hắn.
Tiêu Kỳ theo bản năng đỡ lấy ta.
Hắn chạm vào một tay đầy máu, lập tức hoảng loạn.
"Vân Linh?!"
Ta ngửi thấy mùi hương thanh nhã từ người hắn.
Giả vờ ngất đi.
Điện hạ vốn thương hại kẻ yếu, hẳn sẽ đưa ta về cung chữa trị trước, rồi mới hỏi tội.
Còn về Đoạn Trường Phong...
Hiện tại hắn chưa bị lộ mặt thật.
Chuyện giết hắn, phải tính kế lâu dài hơn.