Hoa Sắc Tẩy - Chương 71: Chương 21 - Lời Kết
Cập nhật lúc: 2024-12-13 19:01:10
Chương 21 - Lời Kết
Phần trước
"Nếu không có việc gì tấu trình, thì bãi triều đi."
Trọng Khê Ngọ đứng dậy, phất nhẹ tay áo, định bước đi. Nhưng bất chợt một tiếng "bịch" vang lên, một vị lão thần quỳ xuống giữa điện. Bước chân của Trọng Khê Ngọ khựng lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, hắn không khỏi cảm thấy đau đầu. Dẫu vậy, không thể giả vờ không thấy, hắn đành nhẫn nại hỏi:
"Lý ái khanh lại có việc gì?"
Lý Kế, năm nay đã ngoài sáu mươi, run rẩy dập đầu mấy cái mới nói:
"Bẩm hoàng thượng, quốc gia không thể một ngày không vua, hậu cung cũng không thể lâu ngày không chủ. Hoàng thượng đăng cơ đã lâu, mà ngôi hậu vẫn để trống. Lão thần cả gan thỉnh cầu hoàng thượng… sớm lập hậu."
Những lời này, Trọng Khê Ngọ đã nghe đến chán tai. Vị lão thần này cứ vài ngày lại nhắc lại chuyện cũ, mà Lý Kế là người duy nhất dám nhiều lần lặp lại điều này. Dẫu phiền phức, nhưng Trọng Khê Ngọ biết Lý Kế là người trung thành, không vụ lợi, nên không nỡ trừng phạt ông.
"Trẫm biết rồi." Hắn đáp, định bước đi, nhưng Lý Kế lại lớn tiếng gọi:
"Hoàng thượng, câu này lão thần nghe đã nhiều lần rồi!"
Ý tứ rõ ràng, trách hắn hứa suông, không hành động.
Trọng Khê Ngọ thầm tức giận, nhưng nhìn Lý Kế quỳ run rẩy, dáng vẻ yếu ớt, hắn chỉ có thể nén giận, hỏi lại:
"Vậy ái khanh thấy, ai thích hợp ngồi vào vị trí đó?"
Câu hỏi này đầy nguy hiểm, nhưng Lý Kế không hề do dự:
"Trước đây hoàng thượng nói quốc khố trống rỗng, nên ngừng tuyển tú suốt năm năm. Nay quốc thái dân an, cũng nên khôi phục việc này."
Cả triều đình rơi vào im lặng, không ai dám ngẩng đầu. Từng người chỉ lặng lẽ quỳ xuống, thể hiện ý kiến đồng tình.
Trọng Dạ Lan đứng một bên thở dài, không quỳ theo mà chỉ dịch sang một bên, đối diện ánh mắt của Trọng Khê Ngọ. Hắn khẽ nhún vai, biểu thị rằng mình cũng bất lực. Trước đây, hắn đã giúp Trọng Khê Ngọ ngăn cản rất nhiều lần, nhưng lần này thì lực bất tòng tâm.
Hồi lâu, khi các thần tử đã quỳ đến đau nhức, giọng nói của Trọng Khê Ngọ mới chậm rãi vang lên:
"Được, khôi phục đi."
Cả triều đình sửng sốt, rồi vội vã dập đầu tạ ơn. Lý Kế, giọng ông vang dội giữa đám đông:
"Tạ ơn hoàng thượng."
Trọng Khê Ngọ liếc nhìn ông lão vừa nãy còn yếu ớt, nay lại đầy sức sống, lạnh nhạt nói:
"Lý ái khanh đã ngoài sáu mươi, cũng sắp đến tuổi về hưu rồi. Nên chăm sóc sức khỏe cho tốt."
Lý Kế vội vàng ho khẽ mấy tiếng, cúi đầu cảm tạ, khôi phục lại dáng vẻ già nua.
Trọng Khê Ngọ không nói thêm gì, chỉ bước đi, bỏ lại những tiếng cảm tạ sau lưng.
…. (Truyện làm bởi Page Cá Muối – Cấm reup)
Hoàng hôn buông xuống, trong một tiểu viện nhỏ, Hoa Thiển ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây, nhàn nhã đọc một quyển thoại bản.
Chiếc xích đu nàng ngồi không giống những chiếc xích đu thông thường, mà giống như một chiếc ghế dài có tựa lưng, đủ rộng để người ta nằm thoải mái.
Chiếc xích đu này là do Hoa Nhung Chu đem về trồng tại sân từ những ngày đầu đến trấn nhỏ. Sau khi cây lớn, hắn tự tay làm chiếc xích đu này và treo lên cành cây.
Khi vừa làm xong, Hoa Thiển còn chê:
"Ta đâu phải trẻ con, làm cái này chỉ tổ chiếm chỗ."
Nhưng ba ngày sau, nàng đã ôm gối leo lên xích đu, không chịu xuống. Hoa Nhung Chu chỉ cười không nói gì, còn Hoa Thiển thì giả vờ chưa từng chê bai.
Khi nàng đang đọc đến nửa quyển, cửa viện bị đẩy ra. Hoa Nhung Chu với gương mặt lấm lem bước vào, vẻ đáng thương càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú của hắn. Hoa Thiển lắc đầu, nói đùa:
"Có phải lại bị đám trẻ con trong trấn chọc phá nữa không?"
Hoa Nhung Chu gật đầu mạnh. Hoa Thiển nhịn cười, phất tay:
"Mau vào nhà thay đồ đi."
Khi Hoa Nhung Chu vừa vào, Từ Minh đã vội chạy đến, như bị thú dữ đuổi sau lưng.
"Hoa Thiển, sư phụ ta đâu?"
Hoa Thiển chỉ vào trong:
"Phòng hắn ở tầng một."
Từ Minh chạy thẳng vào, gọi lớn:
"Sư phụ, sư phụ!"
Chưa được bao lâu, Bạch Lạc xuất hiện, đứng giữa sân chống nạnh:
"Hoa Thiển, Từ Minh có ở đây không?"
Hoa Thiển lật tiếp quyển thoại bản, bình thản hỏi lại:
"Quyển trước ta đọc xong rồi, có quyển nào mới không?"
Bạch Lạc thở dài, từ trong áo lấy ra một quyển thoại bản mới, ném qua cho nàng. Hoa Thiển hài lòng, gật đầu:
"Hắn ở phòng của Hoa Nhung Chu."
Bạch Lạc vào trong, không lâu sau Hoa Nhung Chu bước ra, thay một bộ y phục sạch sẽ.
Hoa Thiển rụt chân, nhường chỗ trên xích đu. Hoa Nhung Chu ngồi xuống, tự nhiên đặt chân nàng lên đùi mình, Hoa Thiển cũng thoải mái duỗi chân ra.
"Họ lại làm sao thế? Từ Minh tìm chàng làm gì?"
Hoa Nhung Chu gối tay ra sau đầu, cười đáp:
"Từ Minh bảo ta dạy hắn loại khinh công mà Bạch Lạc không đuổi kịp."
Hoa Thiển sững người, rồi bật cười:
"Hai người đó tuổi không còn nhỏ mà vẫn trẻ con như vậy. Nhất là Từ Minh, muốn tránh mặt Bạch Lạc thì có biết bao cách, nhưng chính hắn lại tự làm khổ mình."
Hoa Nhung Chu im lặng gật đầu tỏ ý đồng tình. Hoa Thiển lại tiếp tục đọc thoại bản, còn Hoa Nhung Chu thì ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Chưa đọc được mấy trang, Hoa Thiển đã không nhịn được lên tiếng:
"Chàng nói xem, tại sao trong mấy câu chuyện tình cảm này, đa phần là tiểu thư nhà giàu yêu thư sinh nghèo, hoặc là tiểu thư khuê các yêu kép hát? Ta đọc nhiều lắm rồi, nhưng hiếm khi thấy hoàng thân quốc thích lại yêu nữ tử bình dân."
Hoa Nhung Chu mở mắt, đôi đồng tử màu nâu nhấp nháy, như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi trả lời:
"Có lẽ vì mấy chuyện này đều do nam nhân viết ra."
Trong đầu Hoa Thiển bỗng hiện lên hình ảnh một gã nam nhân thô kệch đang ngượng ngùng viết những câu văn tình cảm sến súa, lập tức nàng bật cười nghiêng ngả, đến mức ôm bụng vì đau.
Hoa Nhung Chu nhìn nàng cười vui vẻ, trên gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nâu mềm mại như tan ra.
Nhận thấy ánh mắt của Hoa Nhung Chu dời từ mặt xuống eo mình, Hoa Thiển giật mình, còn chưa kịp ngồi thẳng đã nghe hắn lên tiếng:
"Dạo này nàng có phải mập lên không?"
Câu hỏi được đưa ra rất nghiêm túc. Hoa Thiển nhìn vòng eo mình, quả thật đã dày hơn trước một vòng. Không còn cách nào khác, trấn nhỏ này quá nhỏ, nàng lại lo bị giám sát nên không dám ra ngoài nhiều, tất nhiên cũng có thêm chút thịt.
Nhưng mà, với nữ nhân, vấn đề cân nặng luôn là điều nhạy cảm. Hoa Thiển lập tức giơ chân đá vào bụng Hoa Nhung Chu:
"Chàng có bị mù không? Ai nói ta béo hả?"
Bị đá một cái, Hoa Nhung Chu vội đưa tay giữ lấy cổ chân nàng, nói:
"Được rồi, được rồi, là ta nói sai."
Dẫu bị giữ chân, Hoa Thiển vẫn vùng vẫy muốn đá tiếp.
Đúng lúc này, trong viện có người đến. Hoa Thiển vội thu chân lại, ngồi ngay ngắn trên xích đu.
Người đến là Bạch phu nhân, mẹ của Bạch Lạc. Bà giả vờ như không nhìn thấy màn "đùa giỡn" vừa rồi, lên tiếng:
"A Thiển, nữ nhi của ta – Lạc Nhi, có ở đây không?"
Hoa Thiển còn chưa trả lời, thì Từ Minh và Bạch Lạc từ trong nhà bước ra, trên mặt Từ Minh lộ vẻ chán nản, thất thần.
"Mẫu thân, sao người lại đến đây?" Bạch Lạc bước lên vài bước, hỏi.
Bạch phu nhân đáp:
"Nhà có khách, ta đến gọi con."
Bạch Lạc tỏ vẻ không vui, như thể không muốn rời đi:
"Khách nào mà gấp vậy?"
"Là nữ nhi của cô cô con ở kinh thành – tức di mẫu của con."
Bạch Lạc nhíu mày, hỏi lại:
"Loại họ hàng gì kỳ lạ vậy? Con chưa từng nghe qua, xa lắc xa lơ."
Bạch phu nhân không ngần ngại, liền kéo tai Bạch Lạc:
"Di mẫu trước đây ở kinh thành, làm nha hoàn cho một gia đình quyền quý. Nhưng nhà chủ gặp nạn, cả gia đình đều bị diệt, chỉ còn lại đám gia nhân. Năm nay lại trùng hợp là năm đại lễ tuyển tú, hoàng gia ân xá, thả họ về quê."
Bạch Lạc vội vàng giơ tay ôm tai, miệng lẩm bẩm:
"Khi trước quyền quý thì nào có thèm nhớ đến chúng ta."
Bạch phu nhân vừa kéo nàng đi, vừa quay đầu nói:
"Không được nói vậy. Quyền quý chưa chắc đã tốt. Con nhìn xem nhà Hoa tể tướng trước kia, cả ông ta và phu nhân đến cả người đưa tiễn cũng không có…"
Khi Bạch Lạc rời đi, Từ Minh cũng chỉnh lại tư thế, rời khỏi viện với dáng vẻ kiêu hãnh hơn hẳn.
Trong viện lúc này chỉ còn lại hai người.
Hoa Thiển cúi xuống nhìn tờ giấy đã bị xé làm đôi trong tay, quay đầu cười với Hoa Nhung Chu:
"Chàng xem ta bất cẩn chưa, đây là thứ mà Bạch Lạc coi như bảo bối. Ta phải đi dán lại, nếu không nàng ấy phát hiện sẽ làm ầm lên mất. Hôm nay chàng nấu cơm đi nhé."
Nhưng cuốn sách trong tay nàng đã bị Hoa Nhung Chu rút lấy. Hắn bình thản nói:
"Để ta dán cho."
Hoa Thiển vẫn giữ tư thế cúi đầu, nhìn đôi tay trống rỗng của mình.
Xích đu khẽ chuyển động, Hoa Nhung Chu ngồi gần lại hơn, nói:
"Nếu nàng muốn về, ta sẽ đưa nàng về. Ta có cách tránh khỏi sự theo dõi, đưa nàng trở về an toàn."
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hoa Thiển đáp lời. Trời dần tối, nhớ ra mắt nàng không tốt, Hoa Nhung Chu đứng dậy định đi thắp đèn.
Nhưng vừa đứng lên, hắn cảm nhận được có người kéo vạt áo mình từ phía sau.
Lực kéo rất nhẹ, chỉ là một chút, hắn khẽ động là có thể rút ra.
Thế nhưng Hoa Nhung Chu không động, hắn chỉ đứng yên tại chỗ. Một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Hoa Thiển từ sau lưng:
"Chàng ôm ta một cái được không? Giống như lần trước… lần mà ca ca ta qua đời…"