Nữ Thợ Lặn Ngọc Trai - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-12-22 18:55:42

Bên trái là văn thần triều đình, bên phải là các học trò Quốc Tử Giám, chỉnh tề xếp hàng.

 

Ông lão áo xanh đó chính là đại nho lừng danh đương thời, Triệu Chi Hoài.

 

Ông từng giảng dạy tại Quốc Tử Giám suốt nhiều năm, học trò đông đúc, phần lớn văn thần trên triều đều phải gọi một tiếng "ân sư" khi gặp ông.

 

Một nhân vật như vậy, lại bị gia nhân của Ung vương đánh đập giữa phố, suýt nữa mất mạng.

 

Nếu không nhờ Trương Văn Cảnh tình cờ đi ngang và kịp thời cứu giúp, có lẽ vị đại nho này đã không qua khỏi.

 

Hoàng đế vì tình thế ép buộc, công khai quất roi Ung vương ngay trước mặt bá quan văn võ, đồng thời lệnh cho Đại Lý Tự đến phủ Ung vương bắt những gia nhân phạm tội.

 

Chưa đầy nửa ngày, Đại Lý Tự khanh quay lại, thần sắc khó tả.

 

Hắn còn đem theo một chiếc long bào mới tinh.

 

— May đúng theo kích thước của Ung vương.

 

Hoàng đế giận dữ đến tím mặt, ngay lập tức cách chức Ung vương, tước hết phong hiệu, đuổi khỏi kinh thành trong đêm, lưu đày đến vùng Tây Nam đầy bệnh dịch và khí độc.

 

23

 

Ung vương mất đi cơ hội lên ngôi, hôn sự hòa thân với Hung Nô cũng mất ý nghĩa.

 

Đoàn sứ giả Hung Nô giữa đường quay về.

 

Tân thiền vu lập tức gả muội muội cho người Đột Quyết, liên thủ chống lại Đại Thịnh.

 

Biên giới Bắc Cảnh lại một lần nữa khói lửa bùng lên.

 

Cùng lúc đó, một kỵ mã phi ngựa vào kinh, mang theo cáo phó từ Hành Dương.

 

Cựu thái tử Tiết Thừa Mẫn đã chết.

 

Cái chết của hắn không hề vẻ vang.

 

Trong lúc đi đại tiện, hắn bị mấy nữ nhân nhà họ Tiết hợp sức siết cổ đến chết.

 

Khi được phát hiện, đầu hắn còn úp trong bô vệ sinh.

 

Một tháng trước, Tiết Bảo Châu, đích nữ của chi thứ ba Tiết gia, mới tám tuổi, đột nhiên mất tích trên phố.

 

Gia đình nghĩ rằng con bé bị bọn buôn người bắt cóc, sốt sắng khắp nơi tìm kiếm.

 

Mấy ngày trước, một ngư dân vớt được xác bé gái từ dưới sông, dựa vào chiếc khóa vàng trên cổ mà tìm đến Tiết gia.

 

Trên thân thể Tiết Bảo Châu đầy rẫy những vết thương kinh hoàng, trước khi chết còn bị hành hạ dã man.

 

Mẫu thân ngất xỉu tại chỗ, mấy người thiếp cũng khóc đến đứt ruột.

 

Tiết Bảo Châu là đứa con duy nhất, giữ vai trò nối dõi huyết mạch của gia đình.

 

Hằng ngày, vài nữ nhân coi con bé như báu vật trong tay, làm sao chịu nổi cảnh nó chết thảm như vậy?

 

Hơn nữa, cả nhà họ Tiết đều biết rõ hung thủ là ai.

 

Lão tộc trưởng giả câm giả điếc, trước sự đòi hỏi công lý của các nữ nhân trong gia đình, chỉ quanh co cho rằng không có chứng cứ.

 

Một người thiếp tính tình mạnh mẽ, bật cười lạnh:

 

"Thời nay, kẻ hại người thì thản nhiên hành hung, nạn nhân lại phải đưa ra chứng cứ. Thế đạo gì thế này?!"

 

Đêm đó, mấy nữ nhân bàn bạc với nhau, cuộc đời này cũng chẳng còn hy vọng gì, liền quyết định hợp sức giết chết Tiết Thừa Mẫn bằng cách nhục nhã nhất.

 

Nghe nói, trước khi chết, Tiết Thừa Mẫn còn la hét gọi "phụ hoàng, mẫu hậu."

 

Nghe xong mọi chuyện, hoàng đế vừa phẫn nộ vừa đau lòng, đứng dậy liền ngã nhào xuống đất.

 

Đầu va mạnh đến mức chảy máu, viên ngọc trên vương miện cũng lăn ra ngoài.

 

24

 

Dưới sự chẩn trị tận tâm của Trương Văn Cảnh, hoàng đế dần tỉnh lại.

 

Tuy nhiên, tay chân của hắn tê liệt, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt và những tiếng ú ớ trong cổ họng để biểu đạt.

 

Hoàng đế bệnh nặng, Đông cung vẫn còn để trống, khiến các đại thần vô cùng lo lắng.

 

Lúc này, biên giới Bắc Cảnh đang bị đe dọa, triều đình không thể không có người chủ trì đại cục.

 

Điều cấp bách là phải nhanh chóng xác lập Đông cung, ổn định lòng dân.

 

Hiện tại, cựu thái tử Tiết Thừa Mẫn đã qua đời, Ung vương bị lưu đày, Nhị hoàng tử của Việt mỹ nhân lại sinh ra bị tật nguyền.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn Ngũ hoàng tử – con của Dung tần, được nuôi dưỡng dưới gối Cù hoàng hậu, có thể kế thừa ngôi vị Đông cung.

 

Khi các đại thần vào xin chỉ dụ, ta đang cẩn thận đút cho hoàng đế ăn món canh trai mà hắn yêu thích.

 

Hoàng đế trừng mắt nhìn các đại thần, miệng ú ớ không thành tiếng.

 

Ta đặt bát canh sang một bên, từ tốn lấy khăn lau miệng cho hắn.

 

Các đại thần trong Nội các quỳ trên đất, ánh mắt đầy chờ mong hướng về phía ta.

 

"Thưa nương nương, ý chỉ của bệ hạ là thế nào?"

 

Ta mỉm cười dịu dàng:

 

"Ý của bệ hạ là, cứ theo như lời các vị đại nhân."

 

Một tiếng "xoảng" vang lên, bát canh bị hất xuống đất.

 

Hoàng đế run rẩy, mặt đỏ bừng, mắt trừng lớn đầy phẫn nộ.

 

Những đại thần đang bước ra cửa giật mình quay lại.

 

Ta nghiêng người ngồi bên giường, khéo léo chắn tầm nhìn của họ, dịu dàng lên tiếng:

 

"Vâng, bệ hạ, ngài đừng tức giận. Sau này, thần thiếp sẽ không để bất cứ ai tùy tiện quấy rầy sự nghỉ ngơi của ngài nữa."

 

Ngũ hoàng tử được lập làm thái tử.

 

Vì tuổi còn nhỏ, việc triều chính tạm thời do Cù Hoàng hậu lâm triều nhiếp chính.

 

Cù hoàng hậu nay trở thành nữ nhân quyền lực nhất trong triều.

 

Trên danh nghĩa, nàng có thái tử chính thống.

 

Thực quyền, nàng dựa vào Dũng Nghị hầu đang chinh chiến ác liệt nơi Bắc Cảnh.

 

Không còn ai dám ném xác cha nàng trước mặt nàng, rồi nhẹ bẫng buông lời ca ngợi trung nghĩa nữa.

 

Cù hoàng hậu ngồi trên ngai vàng uy nghi, ánh mắt sắc bén nhìn xuống.

 

"Thẩm Ngọc Châu, ba món quà của ngươi, bổn cung đã nhận đủ."

 

"Bổn cung tự nhận không phải kẻ hồ đồ, nhưng nhìn mãi vẫn không thấu con người ngươi. Ngươi một đường giúp ta, rốt cuộc có mưu đồ gì?"

 

Ta chậm rãi quỳ xuống, khẽ đáp:

 

"Thần thiếp mưu cầu không gì hơn hai chữ công bằng. Phò tá nương nương, không phải hoàn toàn vô tư, chỉ vì Tiết gia thế lớn, thần thiếp cần một đồng minh."

 

Cù hoàng hậu cười lạnh:

 

"Ngươi quả thật thẳng thắn."

 

Ta khiêm tốn cúi đầu:

 

"Nương nương anh minh sáng suốt, thần thiếp chút mưu mẹo nhỏ nhoi, sao dám đem ra khoe khoang trước mặt người."

 

Cù hoàng hậu dừng một chút, giọng không rõ vui buồn:

 

"Bổn cung không phải kẻ vong ân bội nghĩa. Dẫu động cơ của ngươi không trong sáng, ngươi quả thực đã giúp bổn cung rất nhiều."

 

"Đến giờ phút này, ngươi có điều gì muốn, cứ nói ra. Chỉ cần không quá đáng, bổn cung sẽ đáp ứng."

 

Ta suy nghĩ một lát, rồi cung kính dập đầu:

 

"Thần thiếp chỉ có một yêu cầu, mong nương nương hạ chỉ, bãi bỏ cống nạp Nam châu ở vùng Hợp Phố."

 

Cù hoàng hậu ngạc nhiên, nhướng mày:

 

"Chỉ đơn giản vậy? Không cần vàng bạc, không muốn quyền thế?"

 

Giọng nàng kéo dài, đầy quyến rũ, như mật ong bôi trên mũi kiếm.

 

Nếu dại dột thò đầu tới, sẽ lập tức bị máu nhuộm đỏ.

 

Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

 

Nhưng khi mối đe dọa chung biến mất, một liên minh mong manh cũng sẽ tự sụp đổ.

 

Không có gì kín miệng hơn người đã chết.

 

Ta im lặng hồi lâu, ho sặc sụa vài tiếng.

 

Khi tay rời khỏi miệng, khăn đã lấm tấm máu.

 

"Canh trai của bệ hạ, mỗi lần thần thiếp cũng đều uống cùng."

 

"Với một kẻ sắp chết như thần thiếp, vàng bạc hay quyền thế cũng chỉ là vật ngoài thân."

 

Cù hoàng hậu nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.

 

Hồi lâu, nàng từ từ thu lại khí thế sắc bén, khẽ thở dài một tiếng:

 

"Thật đáng tiếc."

 

Tựa lưng vào ngai vàng, nàng thu hồi lại nanh vuốt sắc nhọn.

 

Trước khi rời đi, ta đến thăm hoàng đế lần cuối.

 

Nhìn quanh tẩm điện.

 

Rèm giường là gấm Vân Hạ từ Kim Lăng, chén trà là sứ Thanh Dao đồng bộ, ngay cả trấn giấy cũng là ngọc Hòa Điền.

 

Trong lò Bác Sơn cổ, hương long diên tỏa khói nhẹ nhàng.

 

Ta khẽ thở dài:

 

"Hoàng thượng cao quý như vàng ngọc, sống thật xa hoa."

 

Hoàng đế nằm trên giường, mắt chuyển động, ánh nhìn về phía ta như chứa nọc độc.

 

Ta mỉm cười, mở chiếc hộp gỗ tử đàn trong tay.

 

Bên trong là những viên nam châu quý giá mà hoàng đế trân trọng nhất, mỗi viên đều bóng loáng tròn đầy, không tì vết.

 

Tổng cộng có mười tám viên.

 

Ta nhặt một viên lên, cảm thán:

 

"Thật đẹp, không trách hoàng thượng lại yêu thích đến vậy."

 

Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, ta lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ mang theo bên mình, rút nắp ra.

 

Nước biển ào ào đổ vào chén thuốc bằng men trắng đặc biệt của hoàng đế.

 

Từng viên nam châu được ta thả vào chén, từng viên một.

 

Nam châu vốn sinh ra từ biển, nay lại trở về biển, thế mới viên mãn.

 

Ta hài lòng mỉm cười, cầm lấy chén thuốc, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy.

 

"Hoàng thượng, thiếp thân sắp phải đi rồi. Trước khi đi muốn hầu hạ ngài một lần nữa."

 

Ta múc lên một viên ngọc tròn đầy, nở nụ cười rạng rỡ.

 

"Hoàng thượng biết đây là gì không? Đây là nam châu chính hiệu từ Hợp Phố."

 

"Nước biển Hợp Phố, ngọc trai Hợp Phố, và cả ngàn vạn người dân Hợp Phố đã hy sinh mạng sống để lấy chúng."

 

"Nào, ăn đi thôi."

 

"Thần thiếp còn phải tranh thủ thời gian."

 

Nếu yêu nam châu đến vậy, thì hãy hòa làm một với nó.

 

Trên đường xuống Hoàng Tuyền, ngươi sẽ có một chiếc mũ quan kết bằng ngọc trai.

 

Ta rời khỏi hoàng cung, tay không mang theo gì.

 

Ngày nhập cung, ta mang theo một lọ nước biển, một viên nam châu.

 

Hôm nay, tất cả đã trở về đúng chỗ của chúng.

 

Trương Văn Cảnh theo sau ta, mặt đầy do dự:

 

"Nương nương, người lại lừa hoàng hậu nương nương, người…"

 

Ta giơ tay ngắt lời, cười nhẹ:

 

"Trương Văn Cảnh, ngoài cung còn người đang đợi ngươi. Sau này hãy sống ẩn danh, sống thật tốt."

 

"Những gì không nên nhớ… thì quên hết đi."

 

Trương Văn Cảnh thoáng co người, liếc nhìn ta đầy e dè, rồi im lặng.

 

Một cỗ xe ngựa chầm chậm tiến đến, Khoản Đông ngồi trên càng xe, vui vẻ nhảy xuống.

 

Ta ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Kinh thành sừng sững, gần như hòa vào màn đêm nặng nề.

 

Những tòa cung điện nguy nga như một con quái thú khổng lồ phục sẵn, há ra muôn ngàn cái miệng, không biết lúc nào sẽ lại chồm lên, nuốt chửng máu thịt.

 

Từ đêm nay, Cù Hồng Anh sẽ tiếp tục nhiếp chính với thân phận Thái hậu, hay dứt khoát phế đế tự lập, ta không chắc.

 

Nhưng những chuyện của bọn họ, từ nay không liên quan đến ta nữa.

 

Người ngồi trên ngai vàng mang họ Cù hay họ Trương, có liên quan gì đến ta?

 

Dù sao, đó cũng sẽ không còn là họ Lý.

 

Hoàng đế đội mũ quan gắn nam châu cửu phẩm, mơ tưởng hoàng tộc họ Lý được rạng rỡ thiên thu.

 

Nhưng hắn không ngờ chính viên nam châu ấy đã chôn vùi triều đại họ Lý mà hắn hằng kiêu hãnh.

 

Ta nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, ngồi cạnh Khoản Đông.

 

Tiếng vó ngựa cốc cốc vang lên, đưa ta trở về quê hương.


Hoàn

 

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.