Hoa Sắc Tẩy - Chương 38:
Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:29:27
39
Dường như ta đã biến thành một cỗ máy không còn điện, suốt một ngày một đêm ta nhốt mình trong phòng, không muốn bước ra ngoài. Bên ngoài, âm thanh ồn ào vọng tới khiến ta không khỏi cựa mình, mở miệng hỏi:
“Bên ngoài đang có chuyện gì vậy?”
“Bẩm Vương phi, hôm nay là… ngày đưa tang của Hoa thiếu gia.” Thiên Chi dè dặt trả lời.
“Ừ.” Ta cúi đầu, không nói thêm lời nào, rồi lại nằm xuống, quay mặt vào trong.
“Vương phi có muốn dậy rửa mặt, búi tóc không ạ?” Thiên Chi rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Ta không đi.” Ta đáp, giọng vô hồn.
Sau lưng, tiếng bước chân của Thiên Chi xa dần. Ta nằm dài trên giường, gối đầu lên chiếc gối mềm. Hốc mắt ta khô rát như vừa bị rắc một nắm muối, nhắm mắt lại cũng chẳng thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
Rõ ràng cả đêm không ngủ, nhưng giờ đây ta vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Một lúc sau, tiếng bước chân khác lại vang lên. Không kiềm được, ta cất tiếng:
“Ta đã nói rồi, không đi đâu. Đừng đến đây làm phiền ta nữa.”
Bước chân ngừng lại, nhưng chẳng có ai đáp lời. Ta cũng chẳng buồn quan tâm.
Mãi đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Đã là cuối giờ Tỵ rồi, sao nàng vẫn chưa đi? Tang lễ của ca ca nàng, nàng dù thế nào cũng phải đến dự, bằng không người khác sẽ nói gì về nàng đây?”
Trọng Dạ Lan?
Ta mở mắt, ngồi dậy, quả nhiên là hắn.
Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta, thoáng ngạc nhiên, rồi như có chút chần chừ:
“Nàng đã khóc sao?”
"Ngươi vào đây bằng cách nào?" Ta không trả lời, chỉ cau mày hỏi ngược lại.
Giọng điệu của ta không khiến hắn tức giận, hắn ngồi xuống mép giường ta, nhẹ giọng nói:
“Hôm nay… ta được mời đến đây.”
Tang lễ của Hoa Thâm, đương nhiên sẽ mời rất nhiều người.
“Ai cho ngươi vào phòng ta?” Ta vẫn lạnh lùng, giờ phút này ta tóc tai rối bời, chỉ mặc áo lót, đám gia nhân trong viện này chết cả rồi hay sao mà để hắn vào được?
“A Thiển, ta là phu quân của nàng, người trong phủ này tất nhiên không ngăn cản ta.” Trọng Dạ Lan vẫn giữ giọng điệu hòa nhã, không tranh cãi.
Phu quân? Vì thấy ta đáng thương, hay vì cảm giác áy náy trong lòng mà đến đây ra vẻ tử tế? Hắn nghĩ ta là gì?
Ta xoay người xuống giường, gọi to:
“Thiên Chi!”
Chưa kịp để Thiên Chi bước vào, hắn đã nắm lấy tay ta:
“A Thiển, ta biết nàng giờ lòng đầy đau khổ. Nhưng muốn ra ngoài thì cũng phải chỉnh trang lại tóc tai, quần áo đã.”
Ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy chế nhạo:
“Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi?”
“A Thiển…” Hắn thở dài, ánh mắt nhìn ta như mang theo nỗi niềm khó nói: “Ta đến để đưa nàng về.”
“Về? Về đâu? Về Tấn Vương phủ?” Ta bật cười lạnh: “Về để tiếp tục nhìn ngươi cùng Mục Dao tình cảm sâu nặng, còn ta thì nhốt mình trong viện giả như không hay biết gì sao?”
“A Thiển…” Giọng nói của hắn thoáng vẻ bất lực.
Lúc này, Thiên Chi và Hoa Nhung Chu cùng bước vào. Nhìn thấy ta và Trọng Dạ Lan, cả hai đều thoáng ngẩn ra. Thiên Chi như muốn rời khỏi, nhưng thấy Hoa Nhung Chu đứng yên, nàng cũng không biết nên làm gì, đành đứng ngập ngừng.
Nhìn thấy Hoa Nhung Chu, Trọng Dạ Lan cau mày, còn chưa kịp mở miệng thì ta đã giằng mạnh tay mình ra khỏi tay hắn.
Ta quay sang Thiên Chi, dặn dò:
“Mấy ngày nay cung đình bận rộn, suýt nữa ta quên. Thiên Chi, ngày mai phái người vào cung giục, nói với…”
Ta quay lại nhìn Trọng Dạ Lan, nở nụ cười lạnh, tiếp lời:
“Hỏi xem thánh chỉ hòa ly tại sao mãi chưa đến?”
Đôi mắt Trọng Dạ Lan lóe lên sự kinh ngạc, sắc mặt trở nên khó coi:
“Nàng đã vào cung tìm Hoàng thượng sao?”
“Đúng vậy. Hiện tại, ta và ngươi đã không còn chút quan hệ nào nữa. Ngày mai, ta sẽ sai người đến Tấn Vương phủ lấy đồ và người của ta về. Ngươi có ý kiến gì, cứ nói luôn bây giờ. Sau này, có lẽ chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa.”
Ta buông lời, không chút nể nang.
Thấy hắn không đáp, ta bèn lướt qua người hắn, đi về phía bàn trang điểm.
Hắn bước đến chặn trước mặt ta, dường như muốn đưa tay ôm lấy ta.
Nhưng một bóng người đột ngột chen vào giữa chúng ta. Là Hoa Nhung Chu, thanh kiếm bên hông hắn rút ra nửa tấc, kề ngay trước mặt Trọng Dạ Lan.
“Láo xược!” Trọng Dạ Lan quát lên, ánh mắt quét qua ta, lạnh lùng nói: “Một tên nô tài không biết lễ nghi, mau cút ra ngoài!”
Không đợi Hoa Nhung Chu đáp, ta đã không nhịn được:
“Trọng Dạ Lan, ngươi lấy tư cách gì mà ra lệnh cho hắn? Hoa Nhung Chu là người của ta, không đến lượt ngươi sai khiến.”
Trọng Dạ Lan dường như định nói gì đó với ta, nhưng Hoa Nhung Chu vẫn đứng sừng sững như núi chắn trước mặt, khiến gương mặt hắn hiện lên vài phần giận dữ:
“Tránh ra!”
Hoa Nhung Chu đáp, giọng lạnh lùng và cứng cỏi:
“Thuộc hạ chỉ nghe lệnh của tiểu thư.”
Ta còn chưa kịp lên tiếng thì Trọng Dạ Lan đã giơ tay tấn công. Hoa Nhung Chu không trả đòn, chỉ đưa tay chặn lại, thân mình lùi nửa bước, sắc mặt tái nhợt.
Ta giật mình, không kiềm chế được, lớn tiếng:
“Trọng Dạ Lan, ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Cơ thể hắn cứng đờ, đứng im lặng một lúc rồi quay người bước đi. Đến cửa, hắn dừng lại, không ngoái đầu, chỉ để lại một câu:
“A Thiển, nếu nàng đã kiên quyết hòa ly, ta sẽ… như nàng mong muốn.”
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, ta khẽ nhếch mép, cất giọng châm chọc:
“Trọng Dạ Lan, ngươi trở về chuyển lời đến Mục Dao. Lần này, nàng ta thiếu ta hai mạng người.”
Trọng Dạ Lan quay lại nhìn ta, ánh mắt tràn đầy ngờ vực, ta chẳng buồn quan tâm, chỉ quay người ra lệnh đóng cửa viện.
Đi tới trước mặt Hoa Nhung Chu, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch không chút huyết sắc, lòng ta không khỏi lo lắng, liền mở miệng hỏi:
"Lúc nãy Tấn Vương ra tay có nặng quá không? Ngươi có bị thương ở đâu không? Sao sắc mặt lại tệ đến vậy?"
"Nô tài không sao." Hoa Nhung Chu ngẩng đầu cười nhẹ với ta, nhưng nụ cười ấy bị sắc mặt tái nhợt của hắn làm giảm đi đôi phần sinh khí.
"Lần sau nếu gặp chuyện thế này, không có lệnh của ta, ngươi đừng tự tiện hành động. Ngươi làm vậy không phải giúp ta, mà là gây thêm phiền toái. Chuyện của ta, tự ta có thể giải quyết." Ta nhịn không được mà nói, trong lòng cảm thấy không hiểu nổi, chẳng lẽ hắn đang bước vào thời kỳ phản nghịch hay sao, mấy lần gần đây đều hành động có phần quá trớn.
Hoa Nhung Chu cúi đầu, ta không nhìn rõ được biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy một tiếng "vâng" nhỏ nhẹ.
Ta quay người đi vào nội thất, nhưng vẫn không yên tâm mà quay đầu dặn dò:
"Lát nữa ngươi đi y quán khám thử đi, sắc mặt ngươi thực sự không ổn chút nào."
Nói xong, ta bước vào phòng cùng với Thiên Chi, không để ý tới nữa.
Tang lễ ở Hoa phủ diễn ra cả ngày trời, mặc kệ bên ngoài lời đồn thổi về ta máu lạnh vô tình, ta vẫn đóng cửa không ra ngoài. Đến khi hoàng hôn buông xuống ngày thứ hai, Hoa phủ mới dần trở nên yên tĩnh.
Những ngày qua, Thúy Trúc và Ngân Hạnh đều đã trở lại viện của ta, đồ đạc trong Tấn Vương phủ cũng được gửi về đây. Khi mở chiếc hộp trang sức, ta nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm lẫn trong đó.
Ta đưa tay chạm vào nó, nhưng rồi lại do dự, cuối cùng không động đến, để nó yên tĩnh nằm trong đống châu báu.
Đến lúc hoàng hôn, ta mang theo Thiên Chi và Ngân Hạnh, lặng lẽ rời phủ bằng cửa bên.
Xe ngựa chạy tới mộ địa nhà họ Hoa, nơi đây hoang vắng, một phần mộ mới nổi bật giữa cảnh đìu hiu.
Ta chậm rãi bước tới, Thiên Chi và Ngân Hạnh rất biết điều mà đứng cách xa, không lại gần.
Ta đến gần phần mộ mới, đặt chiếc đèn lồng xuống bên cạnh bia mộ, ánh sáng của nó chiếu rọi những đĩa điểm tâm hoa quả đặt trước mộ, cùng với dòng chữ khắc trên bia: "Mộ Hoa Thâm."
Vì không có quan hàm, bia mộ chỉ khắc mỗi tên họ.
Ta ngồi xuống bên cạnh bia mộ, đầu tựa vào tảng đá lạnh lẽo và cứng rắn. Ánh sáng từ đèn lồng chập chờn theo từng nhịp nến cháy, nhưng ta lại chẳng cảm thấy sợ hãi gì với nghĩa trang âm u này.
Nhớ lại trước đây ta chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Hoa Thâm, dù sau này thái độ của ta có tốt hơn chút ít, cũng chưa từng thân thiết với hắn như một muội muội đối với ca ca.
"Ca ca, muội đến muộn rồi..."
Ta khẽ nói, đầu vẫn dựa vào bia mộ không động đậy.
"Không muốn cùng người khác tiễn đưa huynh, nên muội tới riêng. Ca ca sẽ không trách muội chứ."
Gió lạnh thổi qua sườn đồi, nơi mà trước đây chỉ cần tưởng tượng thôi ta đã cảm thấy rợn người, giờ đây lại không còn chút đáng sợ nào.
Không biết đã ngồi bao lâu, ta không nói thêm gì nữa, ngọn nến trong đèn lồng dần cháy hết, ánh sáng càng lúc càng lụi tàn.
Ta xoa xoa đôi chân tê mỏi, cầm lấy đèn lồng, đứng lên nói:
"Muội phải về rồi, ca ca, lần sau sẽ lại đến thăm huynh."
Nghe thật buồn cười, khi Hoa Thâm còn sống khỏe mạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều cảm thấy phiền, còn bây giờ hắn không còn nữa, ngay cả tấm bia mộ vô tri cũng khiến ta cảm thấy thân thiết lạ thường.
Phủi bụi cỏ bám trên áo, ta quay người định rời đi, nhưng chân đột nhiên khựng lại.
Ta thấy ở chỗ Thiên Chi và Ngân Hạnh, ngoài bọn họ ra, còn có thêm hai người nữa.
Thiên Chi và Ngân Hạnh cúi đầu, im lặng như không dám thở mạnh.
Ngọn nến trong đèn lồng dường như đã cháy hết, ánh sáng "phụt" tắt, bóng dáng mặc y phục màu trắng dưới ánh trăng bỗng trở nên đặc biệt nổi bật.
Người mặc y phục nhẹ nhàng, thanh thoát ấy không ai khác ngoài Trọng Khê Ngọ.