Hữu Thị - Chương 16:
Cập nhật lúc: 2024-12-18 13:55:37
28
Ta bước xuống xe ngựa, dẫm lên những viên gạch xanh mát lạnh, tà váy tuyết trắng tinh xảo rũ xuống, ánh lên vẻ kiêu sa.
Ngẩng đầu lên, ta thấy trước cổng Giang phủ có rất nhiều người đứng chờ.
Phụ thân ta dẫn theo đông đủ thân tộc đứng trước cửa nghênh đón, ca ca vừa đón ta trở về cũng đứng đó, phía xa còn có vài người lạ đến xem náo nhiệt.
Trận thế hoành tráng này thể hiện rõ Giang gia coi trọng ta, nữ nhi ruột thịt của gia tộc.
Dù bên ngoài đồn rằng ta bị phế hậu, đuổi khỏi cung, nhưng ta vẫn là tiểu thư chính tông của Giang gia, không ai có thể coi thường hay ức hiếp ta.
Luôn có người đứng ra chống lưng cho ta.
Dụng ý của phụ thân ta rất rõ ràng.
"Con về nhà rồi."
Giọng ông nhẹ nhàng, như thể ta chỉ vừa đi xa một chuyến rồi quay lại.
Ta khẽ gật đầu, gọi một tiếng:
"Cha."
Ông hào hứng, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt:
"Món canh ấm bụng do mẹ con tự tay nấu vẫn còn trên bếp. Bà ấy sợ nó nguội đi, lại sợ quá lửa, không yên tâm để hạ nhân trông, nên đã quay lại xem mấy lần. Không ngờ bà ấy vừa quay gót, con đã về đến nơi."
"Đám lan quý của con cùng mấy cây kỳ hoa dị thảo, sân viện của con không đủ chỗ. Các ca ca đã tìm một mảnh đất khác để dời cây, giờ vẫn đang bận rộn."
"Đại tỷ của con sáng sớm đã đứng ngóng ở bếp, hôm nay nấu toàn món con thích. Còn biểu muội của con thì khỏi phải nói, đúng là bướng bỉnh. Nằng nặc đòi tự đi mua bánh phù dung con thích nhất, nhưng dậy muộn, đến nơi thì suýt bị mua hết. Nó tranh được miếng bánh cuối cùng, giận dữ đến mức đánh nhau với người ta giữa phố. Giờ đang tự bôi thuốc trong phòng."
"Con gái con đứa mà đánh nhau lại chẳng biết tìm chỗ vắng vẻ, để hạ nhân ra tay là được, cứ phải lao vào tự xử làm gì. Tính khí con bé này vẫn thật quá thẳng thắn."
"À, còn bà nội của con, bà đã khỏe hơn nhưng vẫn không nên để bị nhiễm lạnh. Bà đang đợi con trong phòng hoa, ở đó ấm áp hơn."
"…"
Cha ta, khi còn trẻ, ai ai cũng bảo ông có nhan sắc chẳng kém Phan An, nay đã già, gương mặt có thêm vài nếp nhăn, để râu dài, nhưng vẫn giữ khí chất nho nhã ôn hòa.
Người không quen biết nhìn vào đều nghĩ ông là một vị lương thần chính trực.
Còn những người quen thuộc, đặc biệt là những kẻ đối đầu với ông trên triều đình, đều nghiến răng mắng sau lưng: "Lão hồ ly."
Nhưng bất kể quen hay lạ, rất ít người từng thấy ông như bây giờ, giống hệt một người cha bình thường, lải nhải không ngừng.
Sau khi gặp gỡ hết các bậc trưởng bối, buổi tối cả nhà tụ họp lại, ăn một bữa cơm gia đình đầm ấm.
Giữa vòng vây thân thuộc, ta dùng canh, bánh ngọt, chẳng khác nào những ngày chưa xuất giá.
Từ nhỏ, ta đã lớn lên trong tình yêu thương, được mọi người chiều chuộng, chưa từng thiếu thốn.
Vì thế, ta không cần phải hạ mình cầu xin tình yêu của bất kỳ ai.
Nếu không thích ta, vậy thì mỗi người một ngả, nhẹ nhàng buông tay.
Khi trở về sân viện của mình, phụ thân gọi ta lại.
Ông cầm ly rượu, ngà ngà say, vỗ đầu một cái, nói:
"Muốn nói gì đó… A, cha quên mất rồi…"
Ta bảo hạ nhân đi nấu canh giải rượu cho ông, còn mình quay người bước đi.
Chỉ đến khi vào đến sân viện, ta mới hiểu cha định kéo ta lại nói điều gì.
Tạ Tô Duẫn, ngón tay trắng nõn như ngọc đang khẽ gảy dây đàn cổ, ngồi dưới tán cây khẳng khiu rụng lá.
Trong không gian hài hòa giữa tường trắng ngói xanh, cây xanh nước biếc, dung mạo hắn khiến người ta mê hoặc, tựa như một vị thần tiên hạ phàm.
Nếu bỏ qua việc hắn đang chạm vào cây đàn mà ta yêu thích nhất, chiếm lấy chiếc bàn đá trước cửa viện mà ta thích nhất, đuổi hết đám nha hoàn ma ma thân cận của ta ra xa, lại còn tự mình nhận bát canh giải rượu từ nhà bếp mang đến cho ta…
Ta nhìn bát canh trước mặt, ngẩn ra một lúc, nhận lấy uống vài ngụm, chờ xem hắn sẽ giải thích thế nào về việc xuất hiện trong sân viện của ta.
Tạ Tô Duẫn nhìn thẳng vào mắt ta, nói:
"A Thiền, cha nàng chắc hẳn đã nói rồi, hiện giờ ta là… ‘nam sủng’ của nàng."
"…"
Ta sặc một ngụm canh, ho khan liên tục.
Tạ Tô Duẫn, vẻ mặt vốn kiêu ngạo tựa như cái đuôi dựng lên trời, lập tức biến đổi.
Hắn căng thẳng đến mức vội vàng giúp ta vuốt lưng, nhận lấy bát canh từ tay ta, dùng khăn tay lau sạch bàn tay ta một cách cẩn thận.
Dáng vẻ ân cần, chu đáo, đúng là ra dáng một "nam sủng" tận tâm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giận dữ của các nha hoàn bên cạnh khi bị hắn "cướp việc".
Thái độ tự nhiên, dám làm tới, hắn cứ thế bước thẳng vào cuộc sống của ta như thể đây là điều hiển nhiên.
Ta kéo hắn ra một góc, bảo các nha hoàn lui ra, rồi nghiêm giọng hỏi:
"Tạ Tô Duẫn, ngươi biết mình đang làm gì không?"
Dùng danh nghĩa của Giang gia để đưa hắn ra khỏi ngục, ta chỉ muốn khép lại thân phận "cầm sư" của hắn, giúp hắn yên lặng rút lui.
Cũng coi như đó là một biểu hiện thành ý khi gia nhập phe cánh nào đó.
Tạ Tô Duẫn từng nói, hắn giả mạo thân phận này để tiếp cận ta.
Ta vẫn nửa tin nửa ngờ, bởi ta nghĩ mục đích chính của hắn là mượn sức Giang gia.
Những ngày qua ta không thấy hắn xuất hiện, chắc chắn là đang bàn bạc, đấu trí với cha và các trưởng bối của ta.
Có vẻ cha ta đã quyết định đứng về phía hắn, vậy thì hắn không cần phải tiếp tục dùng thân phận cầm sư, phô bày trước mặt mọi người, làm tăng nguy cơ lộ thân phận.
Hắn nên giống như trước đây, ẩn mình trong bóng tối, dẫu có thao túng hay lật đổ điều gì cũng không ai nhận ra.
Nhưng hắn lại nói:
"Ta biết. Ta đang làm nam sủng của đại tiểu thư Giang gia."
Giọng điệu của hắn mang đầy vẻ đắc ý, như thể vừa giành được chiến thắng lớn, không hề cảm thấy việc một hoàng tử hoàng tộc làm "nam sủng" là điều gì sai trái.
Ta nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Cuối cùng, ta phải thừa nhận, hắn dường như thực sự vì ta mà đến.
Quả thật, nếu hắn muốn lợi dụng Giang gia, hắn chỉ cần ngấm ngầm tiếp cận, dò xét ý cha ta là đủ, không cần phải mạo hiểm ra mặt.
Hắn làm mọi thứ chỉ vì ta.
Hắn công khai bịa ra một thân phận, xuất hiện trước mặt mọi người, chưa từng giấu giếm bất cứ điều gì trước ta.
Hắn luôn thẳng thắn nói rằng hắn yêu ta, rằng vì ta mà tiếp cận ta, quyến rũ ta.
Rõ ràng, không chút che đậy, và không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Ta bỗng cảm thấy hơi bối rối, đột nhiên nhận ra bàn tay mình đang nắm lấy bàn tay nóng hổi của hắn.
Ngước mắt nhìn lên, ánh mắt ta chạm phải đôi mắt đen láy của hắn.
Hóa ra không phải tay ta nóng, mà là tay hắn – đôi bàn tay vốn trắng lạnh như ngọc, giờ lại trở nên ấm áp, nóng bỏng, đầy cảm giác tồn tại.
Hắn nhìn ta không chớp mắt, sắc đỏ mỏng từ vành tai lan dần đến đuôi mắt, hơi thở trở nên nặng nề.
Ta ngẩn người bao lâu, hắn cũng cúi người đứng yên bấy lâu, để mặc ta nắm tay hắn.
Ta giật mình tỉnh lại, theo phản xạ đẩy hắn ra.
Không ngờ lại dùng sức hơi mạnh, Tạ Tô Duẫn ngã nhào xuống đất, ánh mắt hắn nhìn ta đầy vẻ ủy khuất, dáng vẻ ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt, thật sự rất giống một nam sủng đúng nghĩa.
"A Thiền, nàng ghét ta đến vậy sao?"
Giọng hắn trầm thấp, đôi mắt cụp xuống.
Ánh mắt ấy khiến ta thoáng cảm thấy áy náy.
Ta bước tới, định kéo hắn đứng dậy.
Nhưng chưa kịp nói gì, Tạ Tô Duẫn đã nắm lấy tay ta.
Hắn nhẹ nhàng dùng sức kéo ta ngã vào lòng hắn.
Một luồng khí lạnh bao quanh ta.
Tạ Tô Duẫn ôm chặt lấy ta, cúi đầu hôn lên má ta một cái, rồi tựa đầu vào vai ta mà cười khẽ, giọng nói chậm rãi, chắc nịch:
"Nàng chắc chắn không ghét ta."
Lúc này ta mới nhận ra, Tạ Tô Duẫn đâu phải kiểu người yếu ớt như vẻ ngoài.
Làm sao hắn có thể dễ dàng ngã chỉ vì một cái đẩy nhẹ?
Hắn đang cố ý "ăn vạ".
Ta lườm hắn, ánh mắt đầy trách móc.
Tạ Tô Duẫn nhìn ta hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, nhanh như chớp hôn lên khóe mắt ta một cái.
Đầu ngón tay hắn run nhè nhẹ vì phấn khích, nhưng giọng lại nhận lỗi đầy thành khẩn:
"A Thiền, ta làm nàng sợ sao? Nàng phạt ta đi."
Khi nãy ta quả thật đã định cho hắn một cái tát, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, ta lại không nỡ.
Dù sao, hắn cũng từng cứu ta.
Ta giật tay ra, quay người bước ra ngoài.
Tạ Tô Duẫn đứng dậy, thản nhiên chỉnh lại tay áo, rồi bắt đầu làm những việc như một người vợ hiền đảm đang: dọn giường, quét dọn, đốt hương, pha trà.
Đôi bàn tay nhìn qua như chưa từng làm việc nặng nay lại thuần thục cướp hết việc của đám nha hoàn trong viện.
Hắn làm rất bình tĩnh, thong dong, vì hắn biết, đây là phòng của ta.
Ta dù có đi đâu, cuối cùng vẫn phải trở về.
(Cá Muối dịch, reup = dog)
29
Lần đó, trên đường trở về từ chùa Vi Sơn, Tạ Trì bị thích khách ám sát, trọng thương nằm trên giường bệnh.
Ta tùy ý nói một câu với hắn:
"Hoàng thượng, ngài biết không? Thần thiếp đã từng thật lòng rất thích ngài.”
"Đặc biệt là lần ngài cứu thần thiếp, khi ngài cõng thần thiếp, bước qua cánh đồng hoa xanh bên bờ sông, thần thiếp sẽ mãi ghi nhớ."
Đáp lại ta là tiếng cười nhạt và lời chế nhạo lạnh lùng của Tạ Trì.
Hắn không nhận ra rằng, ta không phải đang bày tỏ lòng mình, mà là đang thử thăm dò.
Một người như ta, rất khó động lòng, cùng lắm chỉ từng có chút cảm tình với hắn, làm sao có thể thật lòng yêu thích ai?