Hữu Thị - Chương 15:
Cập nhật lúc: 2024-12-18 13:54:55
Từ ngày đầu tiên bước vào cung, đặt chân đến Phượng cung, ánh mắt nàng ta đã bị choáng ngợp bởi sự xa hoa.
Những bảo vật vô giá của thế gian chỉ là những món đồ trang trí tầm thường tại đây.
Sự phồn hoa và quyền lực tột đỉnh ấy khiến Lệ Yên Nhiên kinh ngạc không thôi.
Ngay lúc đó, nàng ta đã hạ quyết tâm: Phượng cung này, quyền thế này, sớm muộn gì cũng phải thuộc về nàng ta.
Tâm tư của Lệ Yên Nhiên, đương nhiên ta thừa biết.
Nàng ta buông lời cay nghiệt, nhưng vẫn ấm ức không chịu nổi, liền nhấc một bức tượng ngọc bên cạnh, định ném xuống đất.
Ta vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng nói:
"Đó không phải là đồ của Phượng cung, mà là của hồi môn của ta, giá trị liên thành. Không biết nương nương có đền nổi không?"
Bàn tay giơ lên của Lệ Yên Nhiên khựng lại, gương mặt đầy kinh ngạc nhìn món đồ nhỏ nhắn trông có vẻ tầm thường trong tay.
Cuối cùng, nàng ta đành không cam tâm mà đặt nó xuống.
Nàng ta tức giận, đứng dậy định đá vào chiếc bình hoa trên sàn.
Ta bảo Vân Châu cất bức tượng ngọc đi, rồi hờ hững liếc nhìn nàng ta, nói thêm một câu khiến nàng ta khựng lại:
"Đó cũng là của hồi môn của ta, còn quý giá hơn cái vừa rồi."
Lệ Yên Nhiên đứng trước bình hoa, cuối cùng cũng không dám ra tay.
Ta chậm rãi bước quanh điện, chỉ vào những món bảo vật trên đường đi:
"Bức bình phong này, bức tranh kia, bộ ấm trà này… đều là những thứ rất có giá trị. Nương nương cứ phá đi. Nếu không đủ sức đền cho nhà họ Giang, có thể xin hoàng thượng giúp đỡ."
Lệ Yên Nhiên giận đến phát run, nhưng không dám tiếp tục nổi điên như thường lệ.
Nàng ta chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán hận, cuối cùng cất tiếng hỏi:
"Giang Ứng Thiền, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Cố tình đến để gây khó dễ cho ta, ngươi vừa lòng rồi chứ?"
Bất kể nàng ta có đắc ý hay tức giận, ta vẫn giữ thái độ điềm nhiên, đáp nhẹ:
"Gây khó dễ cho nương nương? Không cần thiết. Hôm nay ta đến đây để lấy lại của hồi môn của mình."
Lời vừa dứt, cung nhân bên ngoài lập tức nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu gọn gàng thu dọn đồ đạc trong điện, đem ra ngoài.
Tân hoàng hậu chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn Phượng cung hoa lệ mà mình hằng khao khát, bị dọn sạch đến trống rỗng.
So với vẻ phồn hoa trước đây, cung điện giờ đây trở nên hoang vắng, tiêu điều.
Những thứ ấy đều là của hồi môn của ta.
Còn bây giờ, đây mới là bộ dạng thực sự của cung điện này.
Lệ Yên Nhiên chết lặng nhìn các cung nhân từng người mang những chiếc rương lớn rời đi.
Nàng ta không thể cười nổi, cũng chẳng thể khóc, thật sự muốn phát điên.
Nhưng giờ chẳng còn ai ngăn cản nàng ta.
Lệ quốc cữu, đại cung nữ dưới trướng nàng ta, các ma ma thân cận đều đã bị xử tử.
Những cung nhân trong điện trước đây cũng đã bị giải tán.
Bên cạnh nàng ta lúc này, chỉ còn lại những người xa lạ mà cung đình phân đến.
Nói cách khác, nàng ta giờ chỉ là một kẻ cầm quyền nhưng không có người dưới trướng, hoàn toàn trơ trọi.
Nàng ta muốn làm hoàng hậu của Tạ Trì, vậy thì cho nàng ta làm.
Nàng ta muốn ở trong Phượng cung, vậy thì cho nàng ta ở.
Chỉ là những thứ mà ta đã thấy chán, những thứ đã bị vấy bẩn, ta không còn thích nữa.
Nhưng ngôi vị hoàng hậu này, không có bảo vật, không có người thân tín, tất nhiên cũng không có phong địa, quyền lực thực sự.
Nàng ta vẫn chưa nhận ra rằng đây chẳng phải là chiến thắng, mà chính là sự khởi đầu cho sự sụp đổ của nàng ta.
Trước khi rời đi, ta quay lại nhìn Lệ Yên Nhiên, nói:
"Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì đã cướp lấy ngôi vị hoàng hậu này."
Cũng hy vọng Tạ Trì sẽ không hối hận vì đã từng giúp nàng ta đối phó với ta, chỉ để nhường chỗ cho nàng ta.
27
Khi ta thành thân nhập cung, sính lễ trải dài mười dặm, cảnh tượng phồn hoa khiến cả kinh thành rộn ràng, náo nhiệt.
Hồi môn mà gia tộc chuẩn bị cho ta phải mất nửa tháng mới chuyển hết vào cung: vàng bạc, châu báu, kỳ trân dị bảo, sách cổ hiếm có, khế đất cửa hàng, nô bộc tỳ thiếp, cùng các thợ thủ công tài hoa…
Giờ đây, ta muốn lấy lại tất cả.
Khi rời cung, ta vô tình chạm mặt Tạ Trì.
Ta nhấc tà váy, nhanh chân bước đến trước mặt hắn, chặn đường.
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng."
Tạ Trì buộc phải dừng lại, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu sau, hắn khẽ nheo mắt:
"Ngươi hối hận rồi sao?"
Hắn đang hỏi ta có phải hối hận vì đã nhường ngôi vị hoàng hậu cho Lệ Yên Nhiên nên mới đến ngăn cản hắn.
Ta nhẹ nhàng phủ nhận, nở nụ cười dịu dàng:
"Hoàng thượng, túi thơm, thắt lưng, giày gấm của ngài… tất cả đều là đồ thần nữ mang vào cung năm ấy, giờ đây, nên trả lại cho thần nữ."
Tạ Trì ngẩn người.
Ta nghĩ hắn chưa từng chú ý đến việc, rất nhiều thứ hắn mặc, dùng, ở và sở hữu, đều do ta tự tay chuẩn bị.
Theo truyền thống, từ nhỏ ta đã bắt đầu chuẩn bị hồi môn cho mình, tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ cho trang phục của phu quân tương lai.
Khi nhập cung, ta mang theo vài hòm đầy những món đồ đã chuẩn bị suốt nhiều năm, cẩn thận hơn cả những cung nữ giỏi nhất.
Hắn chưa bao giờ để tâm đến những sự quan tâm nhỏ nhặt ấy.
Nhưng không biết từ lúc nào, những thứ hắn yêu thích đều dần trở thành những món đồ do ta chuẩn bị, bởi chúng được làm tỉ mỉ theo đúng sở thích của hắn, từ hoa văn đến màu sắc.
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng nhận ra điều đó.
Tạ Trì sững sờ hồi lâu, lặng lẽ nhận lấy danh sách mà Vân Châu đưa, tháo túi thơm bên hông, đưa cho ta:
"Những thứ khác, ta sẽ sai người gửi tới."
Ta không nhận lấy, mà để Vân Châu nhanh nhẹn tiến lên tiếp nhận.
Ta hướng về phía hắn cúi chào:
"Chúc hoàng thượng và hoàng hậu trăm năm hòa hợp. Thần nữ xin cáo lui."
Tạ Trì khẽ cau mày.
Có lẽ hắn cảm thấy kỳ lạ khi nghe từ miệng ta gọi người khác là "hoàng hậu".
Không chỉ mình hắn, gần như tất cả mọi người vẫn chưa quen với sự thay đổi này.
Từ nhỏ ta đã được bồi dưỡng để trở thành hoàng hậu.
Bao năm qua, chẳng ai nghĩ rằng danh hiệu hoàng hậu một ngày lại thuộc về người khác.
Hắn nắm lấy tay ta, cau mày sâu hơn:
"Tên nhạc sư đó… nhìn chẳng phải người tốt lành gì. Ngươi chẳng qua vì muốn chọc giận ta nên mới diễn trò thân mật với hắn, đúng không? Giờ kẻ đó đã chẳng còn giá trị, ngươi không cần phải đưa hắn về Giang gia nữa."
Thật kỳ lạ, Tạ Trì cũng có ngày vì ta mà khuyên nhủ bằng giọng điệu đầy chân thành.
Ta hất tay hắn ra, bình tĩnh nhưng lạnh lùng nói:
"Chuyện của thần nữ, giờ đây không còn liên quan đến hoàng thượng nữa."
Sắc mặt Tạ Trì lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Ta cúi chào cáo lui, quay lưng bước đi.
Hàng mi khẽ cụp xuống, ánh mắt càng lộ rõ vẻ lạnh lẽo, xa cách, xen lẫn sự chán ghét không che giấu.
Ta không thích hắn chạm vào mình, dù chỉ là một cái chạm tay.
Tạ Tô Duẫn đương nhiên không phải người tốt, điều đó ta rõ hơn ai hết.
Nhưng ta cũng không vì muốn chọc tức Tạ Trì mà làm vậy.
Tạ Trì vẫn chưa nhận ra rằng, ta đã hoàn toàn buông bỏ hắn.
Người không thích ta, ta tuyệt đối không để mình thích lại.
Trước đây ta chịu đựng Tạ Trì, chẳng qua vì hắn từng cứu mạng ta, và vì địa vị của hắn.
Năm đó, trước khi băng hà, tiên hoàng nói với ta rằng ông đã nghe theo lời khuyên của một đạo sĩ, nhận định ta là người mang mệnh phượng hoàng, nên muốn ta vào cung chọn một hoàng tử làm phu quân.
Ta chọn ai, người đó sẽ là thái tử.
Thực ra không phải vậy.
Tiên hoàng cả đời mưu tính sâu xa, chỉ tin vào lòng người, chứ không tin vào thần thánh.
Lời đó của ông chỉ là bịa đặt.
Ông sợ sau khi băng hà, Tạ Trì sẽ không trân trọng ta, sợ hắn ngu xuẩn mà ghét bỏ, xa cách ta, hoặc tự ý phế ta.
Vì thế, ông mượn danh nghĩa thần thánh để bảo đảm ngôi vị hoàng hậu của ta.
Tiên hoàng hiểu rõ, ông biết ta và Giang gia có thể giúp ích cho Tạ Trì đến mức nào.
Nhưng Tạ Trì chưa từng nhận thức được điều đó.
Tuy nhiên, chuyện tiên hoàng cho ta chọn một hoàng tử, và ta chọn ai, người đó sẽ là thái tử, là thật.
Khi ấy ta chọn Tạ Trì.
Khi đó, ta có chút cảm tình với hắn.
Nhưng từ nhỏ ta đã được dạy rằng, phải đặt lợi ích quốc gia lên trên hết.
Ta không thể chỉ dựa vào chút cảm xúc non trẻ để quyết định người mà nhà họ Giang sẽ ủng hộ, người có thể trở thành hoàng đế tương lai.
Quyết định chọn Tạ Trì thực ra là kết quả của cuộc thảo luận suốt đêm của phụ thân và các trưởng lão trong tộc.
Tiên hoàng không chỉ hỏi ý ta, mà còn ngầm hỏi ý Giang gia.
Các hoàng tử khác khi ấy, hoặc là những kẻ ác bá, hoặc là vô dụng, hoặc chẳng màng đến ngôi vị.
So với họ, Tạ Trì ít nhất không quá nổi bật, cũng không có tì vết nghiêm trọng.
Dù ta có chán ghét hắn thế nào, hắn vẫn là người duy nhất xứng đáng trở thành hoàng đế.
Không có ta, không có sự ủng hộ của Giang gia, Tạ Trì khó lòng kiềm chế được những thân vương hung hăng, đầy tội lỗi kia.
Triều chính hỗn loạn, dân chúng sẽ là người chịu khổ, điều mà ta và Giang gia không bao giờ muốn thấy.
Từ nhỏ, ta đã được các bậc trưởng lão dạy rằng:
"Nhận cống phẩm của dân, hưởng lộc của dân, khi ở ngôi cao phải biết nghĩ đến nỗi lo của dân, đặt đại cục lên trên hết."
Vì thế, dù ta không hài lòng với Tạ Trì, ta chưa bao giờ bộc lộ.
Đế hậu bất hòa, sẽ làm ảnh hưởng xấu đến triều đình.
Ta luôn làm tròn bổn phận, chu toàn mọi việc trong hậu cung, không phải vì si tình, mà vì trách nhiệm.
Ta không để cảm xúc cá nhân chi phối khi chọn ai, hay từ bỏ ai, bởi vì ta là hoàng hậu, mỗi quyết định của ta đều ảnh hưởng sâu rộng.
Hơn nữa, Tạ Trì từng cứu mạng ta, đó là ân tình lớn nhất đời ta.
Ta luôn chịu đựng sự lạnh lùng của Tạ Trì, cho đến khi ta gặp Tạ Tô Duẫn.
Vụ án "mưu phản" của gia đình hắn, ta không tin.
Tiên hoàng là người thế nào, ta hiểu rõ.
So với Tạ Trì, Tạ Tô Duẫn mới là người có tài năng của một đế vương thực thụ, từ học thức, thủ đoạn đến tầm nhìn.
Tạ Trì, căn bản không phải là thiếu niên từng cứu mạng ta năm xưa.
Người cứu ta khi ấy chính là Tạ Tô Duẫn.
Nhận công lao của kẻ khác, đúng là quá ghê tởm.
Vì thế, ta không cần trở về quá khứ, cũng không cần thêm cơ hội nào nữa.
Ngay tại hiện tại, ta đã quyết định:
Ta sẽ không chọn Tạ Trì.
Tạ Trì vẫn chưa nhận ra rằng, không chỉ những món đồ như túi thơm, vật dụng ở Phượng cung…
Mà tất cả mọi thứ, ta đều sẽ lấy lại hết.