Tái Sinh Trong Thời Đại Mới - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-12-14 11:52:25
13
Kỳ thi đại học kết thúc, tôi thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài để ở.
Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tần Hoài Thạc.
Ở đầu dây bên kia, anh hỏi:
"Khi nào em định về nhà?"
Tôi ngập ngừng:
"Có chuyện gì sao?"
Tần Hoài Thạc tiếp tục:
"Em định giận dỗi ba mẹ đến bao giờ? Điểm thi đại học sắp có rồi, sau đó gia đình sẽ tổ chức tiệc mừng nhập học cho em và Tư Vũ. Em định dựa vào làm thêm để sống suốt mấy năm đại học sao?"
Anh bắt đầu cân nhắc thiệt hơn, khuyên tôi chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, mọi chuyện sẽ qua, hoặc thực ra đã qua từ lâu.
Điểm số của tôi đã đưa ra câu trả lời.
Vào ngày công bố kết quả thi đại học, tôi phải làm mới trang web vài lần mà vẫn không thấy điểm số của mình.
Điều này nằm trong dự đoán của tôi.
Sau đó, điện thoại của tôi bận rộn hẳn lên.
Không chỉ có các giáo viên phụ trách tuyển sinh và giáo viên chủ nhiệm gọi đến, mà cả gia đình nhà họ Tần cũng liên tục liên lạc.
Thậm chí, Tần Nghiệp cũng đích thân gọi cho tôi.
Tôi đoán hẳn đã có những cuộc gọi tuyển sinh đến số liên lạc của gia đình nhà họ Tần, vì thông tin người thân tôi từng để lại trong hồ sơ nhập học có lẽ là của họ.
Tôi không biết mình đứng thứ bao nhiêu, nhưng rõ ràng kết quả sẽ không tệ.
Đáng tiếc là, trên sổ hộ khẩu hiện tại của tôi chỉ có một mình tôi.
Tần Nghiệp nói tôi nên chọn một trường thuộc nhóm đầu, ngành học thì nghe theo lời khuyên của ông: Luật, Tài chính, hoặc Ngoại ngữ đều rất tốt.
Khi tôi còn chưa đưa ra quyết định, kết quả chính thức được công bố.
Thủ khoa toàn tỉnh.
Tôi không ngạc nhiên.
Tôi đã dành một thời gian dài nỗ lực cho kết quả này, và những gì đạt được hoàn toàn xứng đáng với công sức tôi bỏ ra.
Sau khi từ chối rất nhiều lời mời từ các giáo viên tuyển sinh, cuối cùng tôi chọn ngôi trường mình yêu thích nhất.
Nhưng khi tin tức truyền về nhà họ Tần, Tần Nghiệp nổi cơn thịnh nộ.
"Một đứa con gái thì học trường nào chẳng được, tại sao lại phải vào Đại học Quốc phòng?"
Nhà họ Tần làm kinh doanh, và lựa chọn của tôi hoàn toàn không liên quan đến thế giới của họ.
Không chỉ Tần Nghiệp không hiểu, mà cả mẹ tôi hiện tại – bà Lâm Ngọc – cũng không hiểu.
Khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà hiện lên sự không tán thành cùng nỗi lo lắng mà tôi chưa từng thấy.
Bà nói:
"Diệu Đồng, con gái học trường này vất vả lắm, con không cần chọn con đường như thế."
Tần Hoài Thạc nhíu mày:
"Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?"
Ngay cả Tần Tư Vũ, gương mặt cô ấy cũng hiện lên vẻ khó hiểu.
Tôi chỉ đáp:
"Em biết mình đang làm gì."
Con đường tôi chọn, chưa từng thay đổi.
14
Tôi vẫn nhớ sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, trường học của tôi đã kinh ngạc suốt một thời gian dài.
Thực tế, năm đó, kết quả chung của trường cũng rất tốt.
Những học sinh mà tôi từng dạy gia sư đều có sự tiến bộ đáng kể, đặc biệt là Lâm Hạo Thịnh.
Cậu ta thi đỗ vào một trường đại học khá tốt.
Nghe mẹ cậu ta nói, gia đình dự định định hướng cho cậu ta đi theo con đường chính trị.
Thật khó tưởng tượng, một người từng liều lĩnh, kiêu căng như cậu ta lại bắt đầu trở nên trưởng thành và điềm đạm.
Tôi đã tham dự tiệc mừng nhập học của Lâm Hạo Thịnh.
Điều khiến tôi bất ngờ là cậu ta không mời Tần Tư Vũ, hoặc có thể là Tần Tư Vũ không đến.
Mặc vest, trông cậu ta có vẻ ra dáng hơn.
Nhưng biểu cảm của cậu ta lại hơi gượng gạo.
Tôi nâng ly chúc mừng:
"Chúc mừng cậu nhé."
Lâm Hạo Thịnh đứng nhìn tôi không nói gì.
Tôi cúi đầu nhìn lại trang phục của mình – một chiếc sườn xám màu xanh khói mà tôi rất thích.
Tuy không phải hàng hiệu, nhưng tôi cho rằng nó rất trang nhã và phù hợp.
"Sao vậy?"
Giọng nói của Lâm Hạo Thịnh giờ đây đã không còn mang mùi thuốc súng như trước.
Cậu ta lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng tôi nghe được ba chữ từ miệng cậu ta:
"Xin lỗi cậu."
"Trước đây là tôi sai. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi suốt hơn một năm qua."
Cậu thiếu gia này có lẽ không giỏi xin lỗi.
Khi nói, da mặt cậu ta hơi đỏ, trông có chút căng thẳng.
Tôi bật cười:
"Xin lỗi thì tôi nhận, nhưng không cần cảm ơn. Nếu cảm ơn, hãy cảm ơn mẹ cậu đã tin tưởng tôi và trả một mức lương cao đến vậy."
Dẫu sao, tôi làm việc chỉ để nhận tiền.
Lâm Hạo Thịnh có vẻ còn muốn nói điều gì đó, nhưng lúc này có người lớn đến chào hỏi cậu ta.
Tôi chỉ mỉm cười, không làm phiền họ.
Gia đình nhà họ Tần cuối cùng cũng nhận ra rằng tôi không bận tâm đến sự giàu có hay quyền lực của họ.
Trong việc chọn trường và ngành học, tôi không nghe theo bất kỳ lời khuyên nào của họ.
Tần Nghiệp lại một lần nữa buông lời đe dọa, bảo rằng tôi sẽ hối hận và quay về cầu xin ông ta.
Tôi không biết ông lấy sự tự tin đó từ đâu.
Sau kỳ nghỉ hè, tôi nhập học đại học.
Một ngôi trường của thời đại này.
Trong hơn hai năm, tôi hoàn toàn thích nghi với cuộc sống hiện đại, học được rất nhiều điều mới mẻ.
Nếu là tôi của ngày xưa, tôi không thể tưởng tượng ra một thế giới như hiện tại.
Sau khi vào đại học, mối liên hệ giữa tôi và gia đình nhà họ Tần càng ít dần.
Thậm chí vào những ngày lễ Tết, tôi cũng hiếm khi quay về.
Nơi đó, trước đây không phải là "nhà" của "Tần Diệu Đồng".
Và giờ đây, nó càng không thể là nhà của tôi.
Một nơi không mang lại cảm giác thuộc về, thì làm sao gọi là nhà được?
(Truyện được làm bởi Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối, cấm reup)
15
Cuộc sống đại học của tôi rất bận rộn nhưng cũng đầy ý nghĩa và niềm vui.
Tôi gặp được nhiều bạn mới và học được vô số điều mới mẻ.
Sau khi hoàn thành bậc cử nhân, tôi tiếp tục học lên thạc sĩ.
Trong thời gian này, tôi nghe nói Tần Tư Vũ và Hạ Phạm đã kết hôn.
Tuy nhiên, tôi không tham dự hôn lễ của họ, vì khi đó tôi đang tham gia một dự án khép kín cùng giáo sư, không mang theo điện thoại.
Đến khi kiểm tra lại, lễ cưới của họ đã kết thúc được vài ngày.
Tần Nghiệp vẫn tức giận, nhưng ông không thể quản được tôi.
Khi tôi sắp tốt nghiệp thạc sĩ, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tần Hoài Thạc.
Anh nói:
"Ngày 16 tháng sau anh cưới, em có đến không?"
Anh cũng đã gần 30 tuổi, việc kết hôn là điều bình thường.
Nghe nói cô dâu là tiểu thư danh giá, "môn đăng hộ đối" với nhà họ Tần, và hai người đã yêu nhau ba năm.
Có lẽ anh đã rút kinh nghiệm, lần này thông báo trước hơn một tháng.
Tôi không thể hứa trước, chỉ nói:
"Nếu không trùng lịch, em sẽ tham dự."
Tôi nhớ lại cảnh mình tỉnh dậy trong thời đại này, và đến nay vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi không có tư cách để giải thoát những nuối tiếc của "Tần Diệu Đồng" trước đây.
Còn đứng từ góc nhìn của tôi, tôi cũng không đồng tình với những quan niệm gia đình như nhà họ Tần.
Không lâu nữa, tôi sẽ bắt đầu chương trình tiến sĩ.
Khi biết tôi sẽ về dự lễ cưới, giáo sư của tôi đã cau mày đi xin phép.
Khi tôi trở về, tôi còn có hai người bảo vệ đi cùng.
Dù mặc thường phục, khí chất của họ vẫn khó che giấu.
Tại lễ cưới của Tần Hoài Thạc, tôi gặp lại nhiều gương mặt quen thuộc.
Một số người vẫn sống cuộc đời hưởng thụ, một số khác đã lập gia đình, sinh con.
Khi tôi xuất hiện, có người thậm chí không nhận ra tôi.
Nhưng khi ánh mắt họ chuyển đến tôi và Tần Hoài Thạc, họ bắt đầu thì thầm với nhau.
Khuôn mặt tôi không thay đổi nhiều, nhưng tôi và Tần Hoài Thạc là anh em ruột, việc có những nét giống nhau là điều dễ hiểu.
Đặc biệt là khi Tần Hoài Thạc cao 1m85, còn tôi cao 1m75.
Trong khi đó, vóc dáng nhỏ nhắn của Tần Tư Vũ và các đường nét trên khuôn mặt cô ấy ít giống người nhà họ Tần hơn.
Những lời đồn thổi bắt đầu nảy sinh, và không ít người bàn tán về việc tôi hay Tần Tư Vũ mới thực sự là con ruột.
Nhưng vì bấy lâu nay Tần Tư Vũ là người được "sủng ái" nhất, nên nhiều người nghiêng về giả thuyết rằng tôi là con riêng của Tần Nghiệp.
Bởi lẽ, nhà họ Tần vốn đã có đủ nếp đủ tẻ, không lý gì lại nhận nuôi thêm một đứa trẻ.
Dẫu người khác suy đoán thế nào, tôi cũng không quá quan tâm đến chuyện của nhà họ Tần.
Khi gặp Tần Hoài Thạc và vợ mới cưới của anh, tôi vẫn gửi lời chúc mừng cùng món quà cưới.
Nhìn thấy tôi, Tần Hoài Thạc lộ vẻ phức tạp.
Anh liếc qua hai người bảo vệ đứng sau tôi, nhẹ giọng nói:
"Có vẻ nếu anh không gửi lời mời trước, em sẽ không về."
Tôi không phản bác, vì đúng là như vậy.
Anh có lẽ đã nhận ra rằng con đường tôi đi hoàn toàn khác biệt với những gì họ từng biết.
Tôi không có nhiều trách nhiệm hay cảm giác thuộc về với gia đình này.
Tần Hoài Thạc hỏi:
"Em có định đến chào ba mẹ một tiếng không?"
"Để sau." Tôi đáp.
Điều tôi không ngờ là lại gặp Lâm Hạo Thịnh tại lễ cưới.
Giờ đây, cậu ta thực sự đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.
Sau khi tốt nghiệp, cậu ta bước vào con đường chính trị với sự hỗ trợ từ gia đình, và không hề đi sai hướng.
"Cậu ổn chứ?" Lâm Hạo Thịnh hỏi, gương mặt hơi lúng túng.
Tôi gật đầu:
"Tôi ổn. Còn cậu?"
Cậu ta cười:
"Tôi cũng ổn."
Một lát sau, cậu ta hỏi:
"Lần này cậu về bao lâu?"
Tôi đáp:
"Ngày mai tôi đi."
Phòng thí nghiệm còn một đống dữ liệu cần xử lý.
Dường như trên mặt cậu ta hiện lên nét thất vọng.
Một lúc sau, tôi nghe thấy cậu ta cười khẽ:
"Cậu bây giờ đúng là người bận rộn. Bình thường muốn liên lạc với cậu cũng khó."
Tôi không phủ nhận.