Hữu Thị - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-12-17 14:08:52
11
Tô Duẫn có chút thất vọng, đứng ỉu xìu bên cạnh ta.
Dù hắn che giấu cảm xúc rất giỏi, người thường khó lòng nhận ra, nhưng ánh mắt u ám và một vài cử chỉ nhỏ đã vô tình để lộ tâm trạng của hắn.
Trước Tạ Trì, hắn luôn mang theo một cảm giác muốn hơn thua. Nhưng món nợ cứu mạng quá lớn, khiến ngay từ đầu hắn đã thua triệt để.
Hắn bước đi vài bước, rồi lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc:
"Nương nương, nếu người gặp nguy hiểm, thần cũng có thể bảo vệ người, dù phải hy sinh tính mạng… Nhưng tất nhiên, thần hy vọng người không bao giờ phải đối mặt với nguy hiểm, cả đời bình an thuận lợi, vô lo vô nghĩ."
Vẻ cam kết ấy chẳng khác nào những lời hoa mỹ mà người ta thường dùng để lấy lòng thiếu nữ, đến mức Vân Châu, cung nữ thân cận của ta, không nhịn được cười và chế nhạo:
"Những lời như vậy chủ tử nhà ta từ nhỏ đã nghe không biết bao nhiêu rồi."
Không rõ từ khi nào, Tô Duẫn đã hòa hợp được với Vân Châu đến mức nàng ta dám thoải mái trêu đùa hắn như thế.
Ngay sau đó, một người vội vàng chạy lên núi, thở hổn hển truyền lời từ Tạ Trì, bảo ta đợi ở lưng chừng núi.
Do Lệ Yên Nhiên liên tục làm chậm hành trình, đoàn người không kịp đến chùa đúng giờ. Tạ Trì quyết định đi theo một lối tắt trên sườn núi, con đường cũ ít người qua lại, gần hơn. Hắn viện lý do, yêu cầu ta cùng đi, bởi nếu Hoàng đế và Hoàng hậu đến hai nơi khác nhau, trông sẽ không thuận mắt.
Ta buộc phải dừng lại đợi họ, sau đó đổi đường đi theo lối núi hiểm trở.
Con đường cũ hoang vu, cây cối rậm rạp, cao dốc và khó đi. Mặc dù quan binh đi trước phát quang, nhưng muỗi và côn trùng vẫn bám lấy người mà cắn.
Những người hầu phía sau ta dù phàn nàn nhưng không ai dám lộ rõ, chỉ những người ở xa Tạ Trì mới dám lén lút bàn tán.
Lệ Yên Nhiên cũng không chịu nổi, bị muỗi cắn đến bực bội, nhìn thấy một tảng đá bên đường liền đá mạnh.
Không ngờ, tảng đá rơi vào bụi cỏ, làm kinh động đến một con rắn.
Con rắn đột ngột lao ra giữa đoàn người, khiến hàng ngũ rối loạn.
Nó liên tục di chuyển, cắn mấy người, thậm chí khiến vài người bị chen lấn mà rơi xuống vách núi. Cuối cùng, nó lao thẳng về phía ta.
Ta chưa kịp phản ứng thì Tô Duẫn đã kéo mạnh ta qua một bên, khiến con rắn lao hụt. Nhưng ngay sau đó, nó quay lại cắn chặt vào cánh tay của hắn.
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Lần này, khuôn mặt hắn không còn cảm xúc nào, chỉ có vẻ trống rỗng. Miệng hắn mấp máy, như định hỏi ta có bị sao không, nhưng vì có quá nhiều người, hắn không nói ra.
Ám vệ của ta chậm hơn hắn một bước, lập tức vung đao chém đứt đầu rắn. Vân Châu chạy đến, đá đầu rắn ra xa rồi thu phần thân vào hộp, cẩn thận xử lý.
Ta đẩy nhẹ Tô Duẫn, hắn ngã xuống ngay lập tức, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là con rắn có độc.
Ta trầm mặt, ra lệnh cho mọi người ổn định đội hình, kiểm tra xung quanh. Sau khi đảm bảo không còn nguy hiểm, ta xác nhận đây chỉ là tai nạn, không phải hành động cố ý.
Ta bước qua đám đông, nhìn thẳng về phía Tạ Trì.
Chúng ta đối diện nhau trong giây lát. Ánh mắt ta không chứa bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh lẽo nhìn hắn rồi quay đi, dẫn những người bị thương trở lại con đường lớn để lên núi.
Không chờ xin ý kiến, cũng không nói thêm một lời với hắn. Đây là lần đầu tiên ta công khai chống lại hắn.
Đám hộ vệ thay phiên nhau cõng những người bị thương, cả đoàn gấp rút chạy lên núi. Ta đi nhanh theo, trang sức trên đầu rung lắc không ngừng, nhưng lúc này không còn quan tâm gì đến dáng vẻ.
Ngay cả cung nữ hay thái giám bị thương, ta cũng không phân biệt đối xử, tất cả đều được cứu chữa.
Những người khác đều đã ngất xỉu, chỉ có Tô Duẫn còn cố mở mắt, dù rất yếu. Hắn mỉm cười với ta, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Nương nương… người không sao… thật tốt."
Từng chữ được thốt ra một cách khó khăn, nhưng hắn vẫn cố gắng tiếp tục, nói với ta:
"Người thấy không… thần nói… là giữ lời."
Giọng hắn dần nhỏ đi, chỉ còn đủ để ta và vài người bên cạnh nghe thấy. Hắn yếu ớt hỏi:
"Nương nương, so với người đó… người có thích thần hơn một chút không?"
“...”
Ta trầm mặc.
Trong tình cảnh này, hắn vẫn còn cố so đo, vẫn còn lo lắng những chuyện nhỏ nhặt.
Ta muốn bảo hắn im lặng, giữ sức. Nhưng khi quay lại, thấy ánh mắt kiên cường của hắn cố gắng bám lấy ta, ta chỉ có thể thở dài trong lòng, không nỡ nói ra.
(Cá muối dịch, reup = dog)
12
Vân Châu mở chiếc hộp chứa xác con rắn độc ra cho tăng nhân của chùa xem. Việc cho người xuất gia nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này quả thực không hay, nàng ta cười gượng gạo, cố làm dịu bầu không khí.
Trong số các tăng nhân của chùa Vi Sơn, có người chuyên trách y thuật. Họ xử lý vết rắn cắn có kinh nghiệm hơn cả các ngự y đi theo đoàn, nên ta lập tức tìm đến họ.
Một vị tăng nhân chỉ cần liếc nhìn con rắn trong hộp, đã đoán ra loại độc và gật đầu với ta, rồi quay đi bốc thuốc. Những người bị thương được các tăng nhân khác sơ cứu tạm thời.
Ta cúi xuống, chạm nhẹ vào Tô Duẫn, người đã ngất đi từ lâu. Đôi mắt hắn nhắm chặt, yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy, trong dáng vẻ đó, hắn mang khí chất thanh cao như một công tử nho nhã.
Ta hỏi vị cao tăng vừa trở lại với bọc thuốc trong tay:
"Liệu có cứu được không?"
Ông ta gật đầu dứt khoát:
"Loại rắn này chúng ta đã gặp nhiều. Trong chùa có tiểu tăng từng bị cắn và đều được cứu sống. Chỉ là vị thí chủ này cơ thể có nhiều vết thương cũ, hồi phục sẽ chậm hơn chút."
Vị tăng nhân chỉ về phía Tô Duẫn, nói thêm.
Ta gật đầu, ra hiệu rằng mình đã hiểu.
Cao tăng muốn mang phần thân còn lại của con rắn đi chôn, nói rằng đó là một con rắn mẹ đang bảo vệ con, nên tính tình mới hung dữ như vậy.
Ta đồng ý, tiện miệng bảo:
"Để tiểu tăng đi chôn. Đây cũng là một cách rèn luyện tâm tính. Đầu con rắn chúng ta đã vứt đi vì lo nguy hiểm. Để bày tỏ sự xin lỗi, ta sẽ bảo Vân Châu dẫn người bắt một con chuột lớn làm lễ vật chôn cùng."
Vân Châu trợn to mắt, giọng như than thở:
"Nương nương, nếu muốn đuổi bọn thần đi thì có cần lý do như vậy không?"
Nàng gần như rên rỉ khi dẫn người rời đi.
Ta mỉm cười nhìn nàng, sau đó quay sang hỏi vị cao tăng:
"Những vết thương cũ mà ngài nhắc tới là gì?"
"Chủ yếu là vết thương do đao kiếm, cũng có những vết do vật sắc nhọn gây ra."
Ta đã mơ hồ đoán được. Một nhạc công bình thường sao có thể mang đầy mình vết thương do đao kiếm như vậy? Thân phận của hắn rõ ràng không đơn giản như những gì ta đã điều tra được.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến ta. Sau khi an bài những người bị thương ổn thỏa, ta cầm theo một củ nhân sâm ngàn năm, đích thân đến cảm tạ vị cao tăng vào ngày hôm sau.
Cao tăng không có mặt, trụ trì đang tiếp hoàng đế.
Chắc chắn là Tạ Trì đến xin lỗi vì những phiền toái mà hắn và Lệ Yên Nhiên đã gây ra, phá hỏng lịch trình nghiêm ngặt của các đời hoàng đế trong buổi lễ tế tổ.
Ta vừa định rút lui, thì ánh mắt của vị trụ trì thoáng liếc về phía ta, khẽ giơ tay ra hiệu rằng không cần phải rời đi, chỉ cần đợi bên cạnh.
Hiểu ý, ta đứng lại, không muốn gây thêm phiền phức. Có lẽ họ chỉ đang ôn lại chuyện cũ.
Trụ trì của chùa Vi Sơn là hoàng thúc ruột của Tạ Trì, từng là Lễ Thân Vương. Hai mươi năm trước, ông cãi vã với Tiên hoàng, từ bỏ mọi vinh hoa, trở về phụ đô, xuống tóc làm tăng. Tiên hoàng đã nhiều lần gửi lời xin lỗi, nhưng không thể nào thuyết phục ông quay lại.
Nhưng cuộc trò chuyện giữa họ nhanh chóng chuyển về Tạ Trì và những chuyện hắn gây ra trên núi.
Trụ trì trầm giọng nói:
"Ta đoán hoàng thượng muốn phế hậu."
Tạ Trì im lặng, không phủ nhận.
Trụ trì tiếp lời:
"Hoàng hậu nhập cung từ năm 13 tuổi, hiện nay chỉ vừa đến tuổi hai chín, nhưng đã quản lý trong ngoài hậu cung gọn gàng, không hề để xảy ra sơ suất. Tài năng, xuất thân, danh tiếng, phẩm hạnh… tất cả đều phù hợp với vị trí mẫu nghi thiên hạ. Đây cũng là lý do vì sao Tiên hoàng trước khi băng hà, đã cố ý tìm người xem mệnh và khẳng định rằng nàng mang mệnh phượng hoàng.”
"Nhưng nàng không phải vì mang mệnh phượng hoàng mà được làm Hoàng hậu. Chính bởi nàng là người thích hợp nhất với vị trí này, nên mới được xem như có mệnh phượng hoàng.”
"Các phi tần khác có thể làm quý phi, nhưng không thể làm Hoàng hậu. Hoàng thượng còn trẻ, lên ngôi dễ dàng hơn Tiên hoàng, nên không hiểu được sự quý giá của một Hoàng hậu như thế. Nếu đổi người, chưa chắc đã quản lý được hậu cung, chưa chắc đã đồng cam cộng khổ khi hoàng thượng gặp nguy, mà có thể còn gây rối loạn, kéo người xuống vũng bùn."
"Đủ rồi, hoàng thúc." Tạ Trì mất kiên nhẫn, giọng đầy vẻ phiền chán.
Trụ trì thở dài, nói thêm:
"Người không thích Hoàng hậu, chỉ vì nàng là người do Tiên hoàng và Thái hậu chọn. Người ghét lây từ họ sang nàng. Nhưng điều này không công bằng với nàng. Nàng không làm sai điều gì cả.”
"Hoàng thượng, hỷ nộ ái ố phải xuất phát từ lòng mình, đừng để cảm xúc nhất thời che mờ lý trí. Ngàn vàng dễ kiếm, chân tình khó tìm. Hãy trân trọng người trước mắt, đừng để đến khi mất đi mới hối tiếc."
"…"