Hữu Thị - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-12-17 14:09:24
Tạ Trì chỉ cảm thấy ông nói quá nhiều, khiến hắn càng thêm phiền lòng.
"Hoàng thúc, ta sẽ không hối hận. Cáo từ."
Trụ trì nhìn theo bóng hắn rời đi, không nói thêm. Cuối cùng, ông chỉ chỉnh lại lời xưng hô:
"Hoàng thượng, bần tăng pháp hiệu là Diệu Ngôn."
Đã không còn là Lễ Thân Vương của kinh thành xa hoa kia nữa, ông không muốn nghe người khác gọi mình là hoàng thúc.
13
Ta từng nghe phụ thân kể, năm xưa Lễ Thân Vương là một mỹ nam tử nổi danh ở kinh thành, lại có thân phận cao quý, được rất nhiều thiếu nữ ngưỡng mộ. Nhưng ông ta lại lạnh nhạt với nữ sắc, khí chất thanh cao, đến mức người đời ví như "đóa hoa trên đỉnh núi".
Thế nhưng, cuối cùng ông lại vì một nữ tử mà quyết liệt cãi vã với Tiên hoàng – ca ca của mình – rồi rời kinh thành, đi xa ngàn dặm để xuống tóc làm tăng.
Trong câu chuyện ấy, có bao nhiêu nuối tiếc kiểu "ngàn vàng dễ kiếm, chân tình khó tìm, được mà mất, hối hận khôn nguôi", chỉ e bản thân ông là người hiểu rõ nhất.
Có lẽ vì thế mà giờ đây, ông mới cố gắng dùng lời lẽ chân thành khuyên nhủ Tạ Trì.
Nhưng rõ ràng, Tạ Trì không nghĩ rằng mình sẽ lặp lại sai lầm đó.
Ta hiểu vì sao Tạ Trì dần ghét bỏ và bài xích ta. Trong lòng, ta rõ hơn ai hết.
Phụ hoàng của hắn là người cực kỳ kiểm soát, còn mẫu hậu của hắn lại càng hơn thế. Tạ Trì lớn lên trong sự kìm kẹp, không được tự do dù chỉ một chút. Hắn ghét việc bị sắp đặt, ghét cả cuộc sống không có lối thoát ấy.
Mà ta, chính là vị chính phi hoàn hảo được sắp đặt cho hắn.
Phụ hoàng và mẫu hậu của hắn đều hài lòng với ta, tất cả mọi người đều khen ngợi ta. Nhưng một trái tim phản nghịch như hắn, lại càng ghét ta.
Thực chất, trong lòng hắn là sự căm ghét sâu sắc dành cho phụ hoàng và mẫu hậu, và cảm xúc đó, theo thời gian, đã lan sang cả ta.
Khi Thái hậu còn tại thế, hắn vẫn giả vờ ghé Phượng cung mỗi đêm, làm tròn bổn phận. Nhưng khi Thái hậu qua đời, hắn lập tức nghĩ đến chuyện phế hậu.
Thái hậu thích những tiểu thư khuê các như ta, nên hắn ghét sự nề nếp, cứng nhắc của các nữ tử xuất thân từ thế gia.
Thái hậu ghét những nữ tử lẳng lơ, phóng túng, nên hắn lại sủng ái những người như Lệ Yên Nhiên – xuất thân từ thanh lâu.
Thái hậu từng nói rằng bậc đế vương không nên đắm chìm trong sắc dục, phải tập trung vào chính sự để đạt được đại nghiệp. Vậy mà trong cung, những phi tần được Tạ Trì sủng ái giống như pháo hoa ngắn ngủi: rực rỡ một thời gian ngắn rồi bị lãng quên, trở thành những nữ nhân thất sủng đáng thương.
Vở kịch này đã lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến những phi tần cũ trong cung không còn muốn nói gì nữa, mỗi khi Lệ Yên Nhiên kiêu ngạo khoe khoang, họ chỉ im lặng. Họ đều đã thấy trước được kết cục thảm hại chờ đợi nàng.
Rõ ràng, khi còn thiếu niên, Tạ Trì không phải như vậy.
Khi bị các nữ tử vây quanh ở trang viên năm đó, hắn lạnh nhạt đẩy họ ra, giống hệt vị hoàng thúc thanh cao của mình.
Nhưng sự áp bức suốt nửa đời người khiến hắn giờ đây bắt đầu phản kháng. Hắn làm mọi điều trái ngược với mong đợi của người khác. Nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong là một sự điên loạn âm ỉ.
Hắn cũng không thực sự yêu Lệ Yên Nhiên. Khi còn nhỏ, Tạ Trì từng gặp vô số nữ tử cùng lứa. Cái gọi là "thanh mai trúc mã" chẳng qua chỉ là đôi ba lần tụ họp giữa các gia đình thân thiết. Hắn thậm chí không nhớ rõ nàng ta, nếu không, làm sao để nàng sống trong thanh lâu bao nhiêu năm như thế mà không đón về?
Chỉ là khi vô tình gặp lại, hắn mới nhớ đến nàng ta mà thôi.
Người thực sự là thanh mai trúc mã của hắn, chỉ có ta.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận rằng hắn từng hứa sẽ bảo vệ ta.
Hắn thực sự căm ghét ta. Ta xuất thân cao quý, nên hắn phải nâng niu những người như Lệ Yên Nhiên, để đè bẹp ta, khiến ta mất mặt, cố tình làm ta khó chịu.
Nhưng Diệu Ngôn đã nói đúng…
Ta chẳng làm sai điều gì cả.
Bất kể lý do hay khổ tâm nào của hắn, cũng không đủ để biện minh cho việc hắn làm tổn thương ta.
Nếu không phải vì ơn cứu mạng khi còn nhỏ, và vì không có ai phù hợp hơn để làm hoàng đế, liệu nếu có cơ hội quay lại, ta còn chọn Tạ Trì nữa không?
Không.
Ta sẽ không bao giờ chọn hắn nữa.
14
Ta đưa hộp nhân sâm cho trụ trì, coi như một chút tấm lòng cảm tạ. Ta không nhắc đến Tạ Trì, cũng không tỏ ra mình đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện trước đó. Thay vào đó, ta nhắc đến một người hoàn toàn không liên quan:
"Diệu Ngôn đại sư có biết một vị lão thần?"
Chính là vị lão thần đã công khai phản đối Tạ Trì trong tiệc tẩy trần. Ta nhờ Diệu Ngôn quan tâm chăm sóc hai vợ chồng ông ấy.
Khi ta kể những chuyện gần đây cho phụ thân nghe, ông gửi thư trả lời rằng vợ của lão thần ấy từng là cố nhân của bà nội. Nghe nói bà ấy hiện đang sống rất khó khăn, bà nội ta đã âm thầm rơi nhiều nước mắt vì thương cảm.
Vì thế, ta đã cho người mang một số tiền lớn đến giúp đỡ họ, đồng thời nhờ nhiều người trông nom, trong đó có cả trụ trì chùa Vi Sơn.
Diệu Ngôn hơi sững sờ một lúc, rồi đáp:
"Ta biết. Ông ấy bị liên lụy trong vụ án thái tử mưu phản năm xưa, nên bị giáng chức và đuổi khỏi kinh thành."
Vụ án thái tử mưu phản năm ấy là một chủ đề cấm kỵ, rất ít người còn nhắc đến. Diệu Ngôn lại có thể nói thẳng thắn như vậy.
Ngôi vị của Tiên hoàng không phải dễ dàng mà có được.
Khi đó, Tiên hoàng chỉ là một hoàng tử bình thường, không mấy nổi bật, bị thái tử – người con chính thống, tài năng xuất chúng – áp chế. Khi ấy, ai cũng tin thái tử sẽ kế vị, không có gì phải bàn cãi.
Nhưng rồi xảy ra chuyện: hoàng hậu và thái tử bị buộc tội thông đồng với ngoại bang để mưu phản. Bằng chứng quá rõ ràng, đương kim hoàng đế lúc bấy giờ giận dữ, phế truất hoàng hậu và thái tử thành thường dân, rồi ban án tử. Cả gia tộc liên quan đều bị xử trảm hoặc lưu đày, triều đình bị một phen thanh trừng đẫm máu.
Lão thần mà ta nhắc đến khi ấy vì có quan hệ thân thiết với thái tử, nhưng chưa đến mức phải chết, nên chỉ bị đày khỏi kinh thành.
Sau đó, Tiên hoàng được "thừa cơ" để trở thành hoàng đế.
Nhiều người thầm nghi ngờ rằng vụ án mưu phản kia thực chất là do Tiên hoàng dàn dựng. Dù sao, thái tử khi ấy đã là người kế vị được công nhận, không cần mưu phản. Nhưng kết cục, người hưởng lợi nhiều nhất lại chính là Tiên hoàng.
Sự việc đã qua mấy chục năm, sự thật không còn ai biết rõ. Kẻ thắng làm vua, mọi chuyện đã thành dĩ vãng, người đời chỉ đành đoán mò rồi bỏ qua.
Có lẽ, người duy nhất không bỏ qua được chính là Diệu Ngôn.
Năm xưa, dưới trướng của thái tử có một vị đại thần, nữ nhi của ông ấy là một nữ tử đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ như ánh mặt trời. Nàng đem lòng yêu thích hoàng thúc – Lễ Thân Vương, khi ấy còn là một hoàng tử.
Nàng không giống những nữ tử khác, dám công khai theo đuổi hoàng thúc trong nhiều năm, nhưng lại bị từ chối hết lần này đến lần khác.
Khi phụ thân của nàng bị kết tội mưu phản, nàng cũng phải chịu chung số phận bị xử trảm. Cha nàng quỳ trước mặt hoàng thúc, đập đầu đến chảy máu, cầu xin ông thu nhận nàng làm thiếp để cứu mạng nàng.
Hoàng thúc đồng ý.
Nhưng sau khi vào phủ, nàng không còn là đóa hoa rực rỡ ngày nào. Nàng giống như một bông hoa héo úa, ngày ngày tìm cách tự vẫn.
Tỳ nữ của nàng lại đến tìm hoàng thúc, quỳ xuống không ngừng, cầu xin ông quan tâm đến nàng.
Sau đó, một cách kỳ lạ, họ đến với nhau. Có một thời gian, họ sống như một đôi vợ chồng bình thường.
Nhưng khi Tiên hoàng lên ngôi, hoàng thúc được phong làm Lễ Thân Vương. Tiên hoàng muốn chọn một tiểu thư thế gia làm chính phi cho ông.
Hoàng thúc vì bận ở trong cung nên không nhận ra bất thường. Đến khi trở về phủ, ông phát hiện nàng đã chết trong vũng máu.
Nàng đang mang thai.
Có kẻ muốn giết cả mẹ lẫn con để tuyệt hậu.
Tiên hoàng nghĩ rằng nàng chỉ là một thiếp thất không quan trọng, hơn nữa, hoàng thúc từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với nữ sắc, nên chuyện này không đáng lo.
Nhưng hoàng thúc phát điên. Ông ôm thi thể của nàng định nhảy sông tự vẫn, nhưng bị ngăn lại. Thi thể nàng bị cướp đi, đốt thành tro, chôn trong chùa.
Tiên hoàng cho rằng hoàng thúc bị tà ma ám ảnh, muốn dùng nghi thức để xua đuổi tà khí.
Có lẽ Tiên hoàng không bao giờ hiểu được vì sao có người lại dám hy sinh bản thân vì tình yêu.
Hoàng thúc sau đó trở nên bình thản đến đáng sợ. Ông từ chối phong vị, tán gia bại sản làm việc thiện, mang tro cốt của nàng rải ra cánh đồng hoa. Cuối cùng, ông xuống tóc, trở thành tăng nhân, và lấy pháp hiệu "Diệu Ngôn".
Ta thở dài.
Khi nàng còn sống, ông không nhận ra tình cảm của mình. Đến khi nàng mất, ông mới hiểu, nhưng tất cả đã quá muộn.
Diệu Ngôn tiễn ta ra cửa, đột nhiên nói một câu:
"Người trước, vẫn còn di mệnh."
Ta kinh ngạc.
"Người trước" mà ông nói, chính là thái tử bị phế truất năm đó.
Có lẽ ngay cả phụ thân ta cũng không biết điều này.
Ta không rõ Diệu Ngôn nói vậy có ý gì, nhưng chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý rằng mình đã hiểu.
(Cá muối dịch, reup = dog)