Đoạn Mộng Vân - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:48:43
11
"Tiểu thư, sàn nhà lạnh lắm, dễ bị cảm lạnh. Để ta đỡ người lên giường ngủ nhé."
Ta đã nói với hắn bao nhiêu lần rồi, chết vì cảm lạnh là một sự giải thoát, sao hắn cứ không chịu hiểu?
"Tai ngươi chỉ để làm cảnh à? Ta đã thế này rồi, sống để làm gì nữa?"
Ta trừng mắt nhìn Lư Mẫn.
Lư Mẫn vẫn dịu dàng mỉm cười, kiên quyết đỡ ta dậy, "Lần trước tiểu thư nói muốn ăn bánh tuyết, ta mang đến cho người rồi."
Ta đảo mắt, "Ta có nói muốn ăn đâu, chính ngươi nói sẽ mang cho ta thử mà."
"Thật sao?" Lư Mẫn nhíu mày cố nhớ lại.
Lúc nào cũng như vậy!
Hắn luôn biến những điều hắn muốn làm thành thứ ta muốn!
Mỗi lần nhìn hắn làm bộ dạng đó, ta lại muốn cho hắn vài cú đấm.
Sao ta không động thủ nhỉ?
Vì tay ta quá dơ bẩn chăng.
Mỗi khi ta có ý nghĩ ấy, Lư Mẫn đều đang lau tay cho ta.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn, ta lại nghĩ: "Thôi, để lần sau đánh."
Lần nào cũng nghĩ để lần sau, thế là ta lại tiếp tục chịu đựng không biết bao nhiêu đêm đau khổ trong phủ Thái tử.
Nửa đêm, sau khi bọn chúng thỏa mãn rời đi, Lư Mẫn lén lút mang đồ ăn đến cho ta, kể cho ta nghe những chuyện vui ban ngày.
Ta miễn cưỡng giữ tỉnh táo để nghe hắn lải nhải.
Nhớ lần đầu tiên Lư Mẫn đến, hắn mang theo đèn lồng, ta liền hất ngã nó xuống đất.
Lúc đó ta chửi rủa hắn không thương tiếc, bảo hắn cút đi ngay.
Nhưng kẻ ngốc này không những không rời đi mà còn kiên nhẫn dỗ dành ta: "Tiểu thư đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh người."
"Ngươi là cái thá gì? Lớn lối thật đấy!"
Ta càng chửi càng thô tục, Lư Mẫn cũng chẳng giận, chỉ bình tĩnh nói với ta: "Còn sống thì còn hy vọng, chết rồi thì chẳng còn gì nữa."
Ta vốn chẳng có gì, sống cũng chẳng có ý nghĩa.
Lư Mẫn lại hỏi: "Tiểu thư có muốn mắng tiếp ta không?"
Ta thầm nghĩ kẻ này bị điên rồi.
Kết quả, hắn quay lưng bỏ đi, "Ngày mai ta lại đến để nhận lời mắng của tiểu thư."
Ta tức đến bật cười.
Ai ngờ ta lại rơi vào bẫy của hắn, lâu dần, ta thật sự không muốn chết nữa.
Một người là nô tài quét dọn nhà vệ sinh trong phủ Thái tử, một người là món đồ chơi bị giam cầm của Thái tử.
Hai kẻ hèn mọn như cát bụi đều ôm ấp hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ có thể thoát khỏi cảnh khổ.
Ta thường cười nhạo Lư Mẫn là người có lòng dạ cao hơn trời, làm sao một nô tài có thể thoát ra khỏi cái nhà này?
Ta đâu biết rằng hắn vốn là công tử nhà họ Lư ở Phạm Dương, là người mà ta chỉ có thể ngước nhìn.
Một kẻ từng sống trên mây xanh lại rơi xuống bùn lầy, chịu đựng đủ mọi đòn roi, thế mà vẫn không từ bỏ sự sống. Còn ta, vốn đã vật lộn trong bùn lầy, lại có tư cách gì mà đòi chết chứ?
Sau khi ta chết, Lư Mẫn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua cho ta một bộ y phục đẹp đẽ để chôn cất.
Trên bia mộ là hai chữ "Lục Uyên" do chính tay hắn khắc.
Đến đêm, hắn vẫn đến tìm ta như trước, "Tiểu thư đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh người."
Đến giây phút cuối cùng của đời mình, Lư Mẫn vẫn ở bên cạnh ta.
Cả đời hắn chỉ mong rằng còn sống thì sẽ có cơ hội nhìn thấy bầu trời ngoài kia.
Thế nhưng suốt quãng đời còn lại của hắn chỉ bị giam cầm trong bốn bức tường.
Cuối cùng họ đã ném hắn vào hố chôn tập thể cùng với cơ thể mục nát của ta.
Có lẽ như vậy, hai chúng ta cũng đã được tự do.
12
Tiểu Hạnh đánh thức ta, nói rằng ta đã khóc rất đau lòng, hỏi ta mơ thấy gì.
Ta đã khóc sao?
Tay chạm vào gương mặt ướt đẫm, ta ngây người trong chốc lát rồi lại bật cười.
Đó là giọt nước mắt vui sướng!
Được tự do lại là một chuyện tốt đến vậy!
Lúc đó, cửa sân vang lên tiếng gõ.
Mấy vị phu nhân hay đến trò chuyện với ta đã đến.
Tiểu Hạnh nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta, ngập ngừng hỏi: "Tỷ tỷ, có nên bảo họ mai hãy đến không?"
Ta ngồi xuống trước gương đồng, cố tình làm tóc mình rối thêm một chút, "Ngay bây giờ, đúng lúc đấy."
13
Mọi người đều biết hôm qua Lục Nguyên Đình đã đến tìm ta, hôm nay thấy ta u sầu buồn bã, ai nấy đều đoán rằng tâm tư của ta đã bị Lục Nguyên Đình nhìn thấu, sau đó hắn đã cảnh cáo ta.
Trong mắt họ, Lục Nguyên Đình là một người cương trực, ngay thẳng, làm việc như vậy chẳng có gì lạ.
Ta khóc lóc giải thích: "Không phải như các tỷ tỷ nghĩ đâu."
Khi Lục Nguyên Đình trở về nhà, mấy nữ nhân đó đều nhìn hắn đầy ác ý.
Lục Nguyên Đình cau mày, lướt qua ta một cái, nhưng không nói gì, quay người bước vào nhà.
Đợi mọi người đi hết, hắn mới hỏi ta: "Ngươi đã nói gì với bọn họ?"
Ta nằm dài trên ghế, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ vô tội, "Ta có nói gì đâu."
Lục Nguyên Đình hơi nheo mắt, quay người đóng cửa lại, rồi mới hỏi tiếp: "Ngươi có nói với họ rằng chúng ta là huynh muội không?"
"Hôm qua ca ca còn bảo huynh muội chúng ta tình nghĩa đã hết, bảo ta đừng nói mình là muội muội của ca ca nữa mà." Ta thầm vặn mạnh đùi mình, ép ra giọng nghẹn ngào.
Lục Nguyên Đình không tin, "Ngươi thật sự không nói?"
Ta cố nén nước mắt, cười đau khổ: "Hôm qua sau khi ca ca đi, muội đã nghĩ kỹ rồi. Giờ ca ca thân phận cao quý, nếu để người khác biết ca ca có một muội muội như muội, chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao? Mấy năm qua, tiền muội kiếm được ở Mãn Xuân Lâu đều gửi về cho ca ca, chẳng phải vì muốn ca ca có thể thành công hay sao? Giờ ca ca đã được toại nguyện, muội cũng mãn nguyện rồi."
Lục Nguyên Đình bán tín bán nghi, "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
"Nếu muội không nghĩ thế, thì làm sao muội đồng ý với ca ca khi bảo sẽ trả lại tiền mà muội đã gửi về, và cũng chẳng đồng ý cắt đứt quan hệ!" Nói đến đoạn kích động, ta liền cao giọng, "Đã vậy thì muội chỉ còn cách thuận theo ý của ca ca, cắt đứt mọi tình nghĩa!"
Lục Nguyên Đình cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, vội đưa tay bịt miệng ta.
Nhưng đã muộn.
Các phu nhân ngoài sân đã nghe hết mọi lời vừa nói.
Khi Lục Nguyên Đình mở cổng, chỉ thấy bóng lưng họ vội vã bỏ đi.
Chỉ trong một buổi chiều, mọi người trong hẻm Tiễn Thủy đều biết Lục học sĩ đương triều là một kẻ vong ân bội nghĩa.
Hắn dựa vào việc bán muội muội của mình vào thanh lâu để kiếm tiền học hành, giờ đã thành danh, lại chê bai chính muội muội của mình, đoạn tuyệt quan hệ.
Lục Nguyên Đình giờ chẳng khác gì con chuột chạy qua đường, đến cả lũ chó cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Danh tiếng tốt đẹp của hắn nhờ việc trị thủy có được cũng nhanh chóng bị lãng quên.
Thái tử một lần nữa lạnh nhạt với Lục Nguyên Đình, đày hắn đi làm việc ở nơi xa xôi hẻo lánh, để tránh gặp mặt.
Muốn cắt đứt con đường tiến thân của Lục Nguyên Đình, thì cách tốt nhất là nhắm vào Thái tử.
Vậy thì hãy lật đổ Thái tử thôi.
14
Ba ngày nữa, Thái tử phi sẽ bị bắt quả tang thông gian và bị Thái tử phế bỏ.
Sau đó, vụ án đúc tiền giả sẽ được đổ lên Thái tử phi, để Thái tử không dính dáng gì.
Thái tử phi là đích nữ của họ Lư ở Phạm Dương, đến lúc đó chỉ có nhà họ Lư gánh chịu tội.
Kiếp trước, sau khi Đại Lý Tự điều tra ra việc Thái tử phi lợi dụng mỏ đồng của nhà mình để đúc tiền giả, Thái tử đã đến thăm nàng trong ngục, giả vờ khóc lóc nói:
"Đều tại bổn cung quá tằn tiện, khiến nàng phải chịu khổ cùng ta. Nếu nàng nói sớm, ta nhất định sẽ không để nàng phải sống trong cảnh khốn khó."
Hoàng đế trị quốc bằng sự tằn tiện, và Thái tử nổi tiếng là người cần kiệm.
Nếu không phải vì thế, Thái tử làm sao có thể ngồi vào vị trí này.
Giả mạo thì mãi mãi không thể trở thành thật, Thái tử lợi dụng tình yêu mù quáng của Thái tử phi, lừa nàng sử dụng mỏ đồng của gia đình để đúc tiền giả, chỉ để thỏa mãn tham vọng của hắn.
Những việc làm như vậy không thể không để lại dấu vết.
Thái tử có một chiếc nhẫn ngọc mà hắn rất thích, thường để trên giá trưng bày trong thư phòng, khi không có ai mới lấy ra ngắm nghía.
Sao ta biết chuyện này?
Bởi vì Thái tử không coi ta là người.
Kiếp trước, khi hành hạ ta, hắn từng bắt ta ngậm chiếc nhẫn ngọc đó, nói rằng nó đáng giá cả gia tài, nếu làm vỡ, ngay cả mạng sống của Lục Nguyên Đình cũng không đủ để bồi thường.
Sau khi ân ái với Cố Thế An, ta ngoan ngoãn thì thầm vào tai hắn: "Nô gia nghe được một chuyện kỳ lạ gần đây."
"Nói thử nghe xem."
"Có người nói Thái tử có một bảo vật, để trên giá trưng bày trong thư phòng. Ai chẳng biết Thái tử là người tiết kiệm, làm sao lại giữ một thứ như thế?" Nói đến đây, ta làm ra vẻ chợt hiểu ra, che miệng kinh ngạc: "Chẳng lẽ có người biết gia đang điều tra vụ đúc tiền giả, nên muốn nhân cơ hội này lật đổ Thái tử?"
Cố Thế An bật cười, "Đó là Thái tử, không dễ mà lật đổ đâu."
Nhìn hắn có vẻ không để tâm lời ta nói, nhưng với mối thù của hắn và Thái tử, chắc chắn Cố Thế An sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Dù thật hay giả, chỉ cần điều tra Thái tử là đủ.
Ba ngày sau, Đại Lý Tự chứng thực người đứng sau vụ án đúc tiền giả là Thái tử.
Hoàng đế đang lâm bệnh nghe tin liền nổi cơn thịnh nộ, phun ra một ngụm máu.
Ai cũng nghĩ rằng Thái tử sẽ bị phế truất, nhưng kết quả chỉ là bị thu hồi quyền nhiếp chính, và bị cấm túc trong phủ Thái tử một tháng để tự kiểm điểm.
Nghe tin này, Tiểu Hạnh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Hoàng thượng đã bệnh đến mê sảng rồi?"
Ta nằm trên ghế xích đu, đung đưa chậm rãi, "Chẳng phải là đã mất trí rồi sao."
Cố Thế An vào cung yết kiến Hoàng đế, nhưng bị Triệu Hoàng hậu lấy lý do Hoàng đế đang bệnh nặng, không tiện gặp người mà chặn lại.